Hạ Tử Hy ngồi trên giường khi nhìn thấy anh ta tiến vào liền nhướng mày nói: “Đi rồi?”
Mục Cảnh Thiên gật đầu.
Hạ Tử Hy nhìn anh ta: “Chậc, chậc, không nghĩ đến anh đối xử với phụ nữ lại có thế tàn nhẫn đến như vậy!” Hạ Tử Hy châm chọc nói.
Nghe đến điều này, Mục Cảnh Thiên nhíu mày nhìn cô: “Cô đang nói cái gì?”
“Anh chưa từng nghe qua nếu không lấy kết hôn làm mục đích thì đều là giờ trò lưu manh sao?” Hạ Tử Hy nhìn anh ta nói.
“Cô đều nghe hết ròi!” Mục Cảnh Thiên hói.
Hạ Tử Hy ngược lại bày ra một bộ dạng không liên quan đến mình: “Hai người ở bên ngoài hét lớn như vậy, tôi không muốn nghe cũng khó!”
Mục Cảnh Thiên nhíu mày nhìn Hạ Tử Hy: “Tôi chỉ nói ra sự thật mà thôi, sớm khiến cho cô ấy mất hy vọng
chính là muốn tốt cho cồ ấy!”
“Vậy tại sao anh ban đầu lại ò’ bên cỏ ấy?” Hạ Tử Hy hỏi ngược lại, hiện tại cô ngược lại có chút đồng tình với Láng Tiêu Vân. Gặp phải người đàn ông như Mục Cảnh Thiên, xem như cô ta xui xẻo.
Trong lời nói của Hạ Tử Hy đầy tính châm chọc, Mục Cánh Thiên cũng tức giận, đột nhiên tiến sát vào: “Thế nào? Cô hiện tại đồng tình với cô ấy?”
“Đúng vậy, gặp phải loại người như anh cũng xem như cô ấy xui xèo…”
“Ngô…”
Câu nói này của Hạ Tử Hy vẫn chưa dứt lời, Mục Cảnh Thiên trực tiếp áp sát, dùng nụ hôn chặn lại mọi lời nói của cô. Chỉ cần chặn miệng cô lại xem cô có thể còn có nhiều ý kiến như vậy không!
Hạ Tử Hy ngây người, muốn chống cự nhưng Mục Cảnh Thiên lại ôm chặt lấy phía sau đầu cô, cô càn bản không cách nào chống cự được chí đành bất lực dùng hai tay đánh vào người hắn cố gắng đẩy hắn ra.
Một lúc sau Mục Cảnh Thiên mới buông cô ra. Ánh mắt tối đen như bảo thạch nhìn cô chăm chú.
“Mục Cảnh Thiên, anh…”
“Xem ra đã lâu rồi không dạy dỗ cô cho nên cô càng ngày càng vô pháp vô thiên rồi!” Mục Cành Thiên nhìn cô nói, trong ánh mắt chứa sự nguy hiểm.
Trong thoáng chốc, Hạ Tù’ Hy không biết nên mở lời như thế nào, giống như tất cả những lời muốn nói đều bị ánh mắt của Mục Cảnh Thiên chặn lại.
Mất một lúc lâu sau, Hạ Tử Hy mới lùi người lại nói: “Mục Cảnh Thiên, anh đã từng nói sẽ không dùng cách này nữa!”
“Tôi chưa từng đồng ý!”
“Anh…”
“Tôi phát hiện muốn đối phó với cô chí có cách này là hiệu quả, trăm lần như một!” Mục Cảnh Thiên nhếch môi nói, ánh mắt lấp lánh ý cưò’i nhìn cỏ.
Hạ Tử Hy hung háng nhìn anh ta khinh bỉ, sau đó cười châm chọc: “Thế nào? Anh đang sợ tôi đâm vào vết thương lòng của anh sao? Cho nên không muốn tôi lên tiếng!”
Nhìn dáng vẻ kiên cường không sợ chết của Hạ Tử Hy, Mục Cảnh Thiên nhíu mày: “Tôi không muốn cô nói cũng vì cô không hiểu hết chuyện này!”
“Vậy được, anh nói thử xem, giải thích cho tôi hiểu đi; nếu như đến cuối cùng không có kết quả, vậy tại
sao lại ở bên cô ấy?” Hạ Tử Hy không hề tức giận hỏi.
Mục Cảnh Thiên nhíu mày, ánh mắt phức tạp nhìn cô.
Hạ Tử Hy mỉm cười nói tiếp: “Chỉ sợ rằng đây chỉ là lý do của anh mả thôi, một lý do tùy tiện muốn chia tay với Láng Tiêu Vân mà thôi!”
Mục Cảnh Thiên nhíu mày, ánh mắt phức tạp nhìn cô.
Hạ Tử Hy mỉm cười nói tiếp: “Chỉ sợ rằng đây chỉ là lý do của anh mà thôi, một lý do tùy tiện muốn chia tay với Lăng Tiêu Vân mà thôi!”
Lúc này, Mục Cảnh Thiên đột nhiên gật đầu: “Không sai, chính là như vậy!”
Nghe đến đây, Hạ Tử Hy có chút kỳ quái nhìn anh ta.
“Cô có muốn biết tại sao không?” Mục Cành Thiên hỏi.
Hạ Tử Hy ngây người, Mục Cảnh Thiên nhanh như vậy đã thừa nhận
nhất định có âm mưu. Hơn nữa, ánh mắt cúa anh ta luôn nhìn cồ chăm chú, khiến cho toàn thân cõ đều không thoải mái.
Nhận thấy Hạ Tử Hy vẫn không lên tiếng, Mục Cảnh Thiên liền tự mình nói tiếp: “Bởi vì cô…”
“Hả?”
“Cồ không phải muốn biết tôi tại sao lại chia tay với Lăng Tiêu Vân hay sao? Bởi vì sự xuất hiện của cô, cho nên mới muốn chia tay với cô ấy; Hạ Tử Hy tôi thích cô…” Mục Cảnh Thiên đột nhiên nói, đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào vô, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhạt, trong một khoảnh khắc khiến cho Hạ Tử Hy khó lòng phân
biệt được rốt cuộc lời anh ta nói là thật hay giá.