Liên Hôn Cùng Tổng Tài Xấu Xa

Chương 533



Nhảy hố truyện: Liên Hôn Cùng Tổng Tài Xấu Xa (full)


Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!



Chương 533: Đừng căng thẳng


Đều nghe hiểu từng chữ một!


Bọn họ đều là những người vô cùng thiếu cảm giác an toàn cùng với người đặc biệt bảo vệ bản thân, nên luôn cần phải nghe những lời nói trên mặt chữ mới cảm thấy thỏa mãn, cho đến hiện tại, hắn đã hiểu được…có đôi khi tình yêu không cần lời nói, nhưng cũng có đôi khi, lời nói chính là chất xúc tác cùa tình yêu.


Lăng Tiêu Vân bước ra khỏi bệnh viện.


Càng suy nghĩ càng cảm thấy không ổn, cảm giác Mục Cảnh


Thiên mang đến cho cô vô cùng kỳ quái, hơn nữa ánh mắt khi nhìn cô cũng vô cùng kỳ lạ.


Cô tự sờ vào bàn tay của mình, cảm giác phía trên đặc biệt trống trải, chân mày nhíu lại.


Từ ngày Hà Lục Nguyên xảy ra chuyện, cô cũng chưa từng nhìn thấy qua chiếc nhẫn của mình.


Không lẽ là…?


Không!


Tuyệt đối không có khả năng!


Nghĩ đến chuyện này, cô trực tiếp nhấn chân ga phóng như bay về phía trước.


A Thuật lúc này đang ở nhà, khi Lăng Tiêu Vân vừa bước vào, không nói hai lời liền trực tiếp gây nên một trận xáo trộn.


A Thuật nhíu mày, nhìn cảnh Lăng Tiêu Vân tìm kiếm khắp nơi, chân mày không nhịn được nhíu chặt.


“Em làm sao vậy? Đang tìm cái gì vậy?” A Thuật nhìn cô hỏi.


“Có nhìn thấy chiếc nhẫn của em


hay không, nhẫn của em không tìm thấy rồi…” Lảng Tiêu Vân vừa nói, vừa tìm kiếm khắp nơi.


Thời gian gần đây nơi cô đi đến nhiều nhất chính là nơi này, cô nhất định phải tìm ra được.


“Nhẫn gì?” A Thuật hỏi.


Lăng Tiêu Vân như thế nào cũng không tìm ra được, có chút gấp gáo: “Chính là chiếc nhẫn bình thường em vẫn đeo trên tay, mất rồi, không tìm thấy…” Lăng Tiêu Vân gấp gáp nói.


Nhìn dáng vẻ của cô, A Thuật


chân mày nhíu chặt nói: “Hai ngày gần đây vẫn luôn không thấy em đeo chiếc nhẫn đó!”


“Chính vì như vậy nên em mới phải tìm cho bằng được!” Lăng Tiêu Vân nói.


Hiện tại có một suy nghĩ đáng sợ chính là, nếu như chiếc nhẫn làm rơi tại hiện trường vụ án Hà Lục Nguyên.


Cô thật sự không dám nghĩ đến!


Nhưng cô dám khẳng định rằng, nếu như không tìm ra chiếc nhẫn đó, nhất định sẽ xảy ra chuyện.


Vừa nói, Lăng Tiêu Vân tiếp tục lục tung khắp bốn phía, trong phòng đã bị cô lật tung đến không còn ra hình dạng gì, lúc này A Thuật vươn tay, trực tiếp tóm chặt lấy cô: “Em bình tĩnh một chút, không phải chỉ là một chiếc nhẫn hay sao, có cần phải căng thẳng đến như vậy không!”


“Anh có biết rằng, chiếc nhẫn đó khi khi gặp Hà Lục Nguyên quay về đến nay, em chưa từng thấy qua…” cô hét lên.


Giây phút này, A Thuật cũng ngây người.


Thì ra chuyện chính là như vậy!


Lăng Tiêu Vân nhìn anh: “Em vẫn chưa từng nhìn thấy qua chiếc nhẫn đó, anh phải biết rằng, nếu như chiếc nhẫn đó thật sự bị thất lạc ở nơi đó, vậy thì em…em…” cô không biết nên nói tiếp như thế nào.


“Em thật sự rất sợ…” Lăng Tiêu Vân nói, nước mắt không ngừng lăn dài trên gò má.


Nhìn dáng vẻ căng thẳng của cô, A Thuật cũng ngây người, có chút đau lòng, sau đó vươn tay ôm cô vào lòng.


“Đừng căng thẳng, anh tuyệt đối sẽ không để em xảy ra chuyện gì!” A Thuật nói, một câu nói đơn giản nhưng lời giống như một lời hứa mạnh mẽ nhất vậy.


“Nhưng nếu như chiếc nhẫn kia thật sự không tìm thấy thì sao, hôm nay Mục Cảnh Thiên gặp em, còn đặc biệt nhắc đến chiếc nhẫn đó, anh nói, có phải chúng ta đã làm rơi ở hiện trường vụ án hay không?” Lăng Tiêu Vân nhìn A Thuật hỏi.


Ánh mắt A Thuật có chút thâm sâu.