Đọc truyện hay:
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Chương 541: Tống Kỳ không cần ăn nói ẩn ý như vậy
Lúc này, Tống Kỳ ngồi trên xe, sau khi nhìn thấy Mục Cảnh
Thiên, liền đẩy cửa xe bước xuống: “Mục tổng, hôm nay tôi hẹn Tiểu Hy ra ngoài, chính là có chút chuyện cần nói mà thôi!”
Lời nói này, rõ ràng chính là đang giúp Hạ Tử Hy hóa giải, sợ Mục Cảnh Thiên vì chuyện của hai người bọn họ mà không vui.
Tống Kỳ tất nhiên cũng không phải người cao thượng vì, anh làm như vậy, tất nhiên cũng có lòng riêng,
Giữa anh cùng Mục Cảnh Thiên, khi chưa đến cuối cùng, chính là vẫn chưa phân thắng bại.
Nghe lời giải thích này của Tống Kỳ, ánh mắt Mục Cảnh Thiên không ngừng di chuyển qua lại trên người hai người bọn họ, sau đó khóe môi nhếch lên nụ cười, bước về phái trước một bước, vươn tay ôm lấy Hạ Tử Hy vào lòng: “Tống tổng, không cần giải thích với tôi, Tiểu Hy là người như thế nào, tôi là người hiểu rõ nhất, hơn nữa, tôi vô cùng tin tưởng cô ấy!” vừa nói, anh liền quay đầu mỉm cười với cô.
Vậy sao?
Tại sao Hạ Tử Hy khi nhìn thấy nụ cười của Mục Cảnh Thiên,
liền cảm thấy có chút kỳ quái chứ?
Nhưng với tình huống trước mắt, cô cũng không nói thêm bất kỳ điều gì, chỉ cười nhạt một tiếng.
Tống Kỳ đứng một bên, nhìn bàn tay Mục Cảnh Thiên đang khoác lên vai Hạ Tử HY, ánh mắt có vài phần tức giận, nhưng vẫn lịch thiệp lên tiếng: “Vậy thì tốt, tôi chính là sợ Mục tổng có gì hiểu lầm!”
“Tống Kỳ không cần ăn nói ẩn ý như vậy, khẳng định sẽ không có gì hiểu lầm cả!” Mục Cảnh Thiên
mỉm cười nói.
Tống Kỳ:
Lời này của Mục Cảnh Thiên, trước giờ chính là như vậy, không chừa đường lui cho người khác.
Hạ Tử Hy nghe những lời này, cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Nhìn hai người bọn họ vẫn không ngừng lăm le đối phương, Hạ Tử Hy đứng một bên cũng không biết nên làm như thế nào mới đúng.
Lúc này, Tống Kỳ mỉm cười nói: “Được, tôi hiểu rồi!”
Mục Cảnh Thiên cũng mỉm cười, nhưng trong nụ cười mang vài phần châm chọc: ‘Tống tổng hiểu rõ là tốt, trời cũng đã khuya rồi, tôi cũng không giữ Tống tổng lại đẻ uống trà nữa, tôi và Tiểu Hy ngày khác lại tiếp đãi anh!”
Một câu nói, tuyên bố chủ quyền của mình.
Tống Kỳ đứng im, cuối cùng cũng gật đầu: “Trùng hợp tôi cũng có chút chuyện, đi trước vậy!”
Vừa nói, ánh mắt nhìn sang Hạ Tử Hy: “Chuyện đã hứa với em, anh nhất định sẽ làm được, anh đi trước đây!”
Hạ Tử Hy gật đầu nói: “Trên đường cẩn thận!”
“Được!”
Tống Kỳ cũng không nói thêm bất cứ điều gì, trực tiếp bước qua, ngồi lên xe, sau đó nhìn về phía Hạ Tử Hy mỉm cười, cuối cùng khởi động xe rời khỏi.
Còn Mục Cảnh Thiên sớm đã vì câu nói vừa rồi của Tống Kỳ,
khiến cho sắc mặt nhất thời trầm trọng hơn rất nhiều.
Chuyện đã hứa với cô?
Là chuyện gì?