Đọc truyện hay:
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Nghĩ như vậy, ôm lấy túi thức ăn, sau đó xoay người rời khỏi.
Mục Cảnh Thiên lúc này vừa kết thúc buổi họp đang từ bên trong bước ra ngoài liền nhìn thấy A Kiệt đang ngồi một bên ăn uống vô cùng ngon miệng.
Anh nhíu mày, có chút không vui bước qua.
“Rất ngon sao?” Mục Cảnh Thiên nhướng mày hòi.
A Kiệt đang tập trung ăn, đến mức khi Mục Cảnh Thiên bước ra ngoài anh cũng không nghe thấy, khi nghe thấy giọng nói của Mục Cảnh Thiên vang lên, lập tức ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt được phóng to trước mặt, nhất thời nhảy dựng lên.
“Tổng…tổng giám đốc!” A Kiệt suýt chút nữa mắc nghẹn, vội vàng đứng lên, vội vàng lau miệng.
Mục Cảnh Thiên nhìn đồ ăn của A Kiệt sau đó nói: “Từ đâu đến?”
“Tôi…do người khác tặng!” nhớ đến lời dặn dò của Hạ Tử Hy, A Kiệt cũng không dám nói thật.
Anh thật sự không cố ý đâu!!!
Đây cũng vì muốn tạo bất ngờ cho Mục Cảnh Thiên thôi!
Mục Cảnh Thiên nhìn A Kiệt nhướng mày hỏi: “Do bạn gái mang đến sao?”
A Kiệt suýt chút nữa mắc nghẹn: “Không, không phải…”
Nếu như anh dám nói phải, sau đó Mục Cảnh Thiên biết được do Hạ Tử Hy mang đến, có phải sẽ giết chết luôn hắn không?
Nhưng bất kể A Kiệt có phủ nhận như thế nào, Mục Cảnh Thiên cũng đã cho rằng như vậy: “Tiếp tục ăn đi!” vừa nói, anh liền xoay người bước về văn phòng.
Có thể nhận thấy được, sắc mặt của ông chủ nhà mình không được tốt đẹp là bao.
A Kiệt đứng sau lưng ngóng nhìn theo, có thể tưởng tượng ra được khung cảnh hạnh phúc khi ông
chủ nhà mình bước vào bên trong.
Mục Cảnh Thiên sau khi bước vào bên trong văn phòng, liền ngửi thấy một mùi hương kì lạ,
Nhíu chặt chân mày, chính vào ngay lúc này, có một bóng dáng từ phía sau lưng chạy đến: “Không được động đậy, nếu thức thời tốt nhất đem hết tiền bạc trên người lấy ra đây!”
Mục Cảnh Thiên đứng im, quay lưng lại phía sau cô, khi nghe
thấy giọng nói của cô, khóe môi lập tức nhếch lên một nụ cười: “Không có tiền, chỉ có một trái tim…?”
Vừa nói, anh liền đột ngột xoay người lại, trực tiếp ép chặt người phía sau lên bức tường phía sau.
“Em có cần hay không?” giọng nói từ tính vang lên bên cạnh tai cô.
Hạ Tử Hy dựa sát vào bức tường phía sau, nhìn anh, khóe môi nhếch lên một nụ cười: “Anh biết người đến là em sao?”
“Anh nhìn thấy A Kiệt ăn thức ăn ở bẽn ngoài, liền cảm thấy kỳ quái, sau khi bước vào bên trong, trên bàn còn đặt một túi thức ăn, em cho rằng anh không nhìn thấy sao!” Mục Cảnh Thiên nói, đầu mũi khẽ chạm vào mũi cô, khóe môi nhếch lên một nụ cười ma mị, do dự trước môi cô, hận không thể lập tức hôn lấy.
“Xem ra vẫn là do cậu ấy tiết lộ!” Hạ Tử Hy nói.
Khóe môi Mục Cảnh Thiên nhếch lên một nụ cười ta, nhìn cô nói: “Em tại sao lại đến đây?”