Đọc truyện hay:
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Hai người liền cùng nhau bước ra ngoài cửa.
Khi vừa đến bệnh viện, liền nghe thấy từ trong vang lên tiếng khóc nức nờ.
“Hạ Tử Dục, anh chính là một tên khốn!”
Hạ Tử Hy cùng Mục Cảnh Thiên vừa bước vào bên trong, liền nhìn thấy một màn này, Hạ Bối Nhi ngồi trên giường, cổ tay đã được băng bó.
cắt cổ tay sao?
Hạ Tử Hy nhướng mày, nghĩ như thế nào Hạ Bối Nhi cũng không phải loại người có thể vì Hạ Tử Dục mà tự sát.
Lúc này, trong phòng bệnh đứng không ít người, bên trong có Hạ Thiên, Hứa Vy Nhân, tất nhiên còn có cả Hạ Tử Dục.
Hạ Tử Hy bước vào bên trong,
Hạ Bối Nhi ý thức liếc mắt nhìn Hạ Tử Hy, còn có Mục Cảnh Thiên, sau đó tiếp tục khóc.
“Ba, mẹ!” Hạ Tử Hy bước vào
bên trong lên tiếng chào hỏi.
“Tiểu Hy, con đã đến rồi!” Hứa Vy Nhân nhìn cô, sau đó ngước mắt nhìn Mục Cảnh Thiên đang đứng phía sau, gật đầu xem như đã chào hỏi.
Lúc này, Hạ Bối Nhi tiếp tục gây chuyện.
Nói rất nhiều lời, Hạ Tử Hy chân mày nhíu chặt, quan sát Hạ Bối Nhi, rõ ràng đây chính là cố ý gây trò.
Hạ Thiên cùng Hứa Vy Nhân đều không phải người làm khó người
khác, nhìn thấy Hạ Bối Nhi như vậy, trừ việc có chút không thích, những lời an ủi cũng không nói quá nhiều.
Ngược lại Hạ Tử Dục cuối cùng không cách nào nhẫn nhịn được, xông lên tóm chặt lấy cô, khuôn mặt hung dữ như bão tố hét lên: “Hạ Bối Nhi, đủ rồi đấy!”
Hạ Bối Nhi rõ ràng ngây người, nhìn dáng vẻ tức giận của Hạ Tử Dục, sau đó lên tiếng: “Không lẽ những gì tôi nói đều không phải là sự thật hay sao?”
“Cùng tôi ra ngoài!” vừa nói, Hạ
Tử Dục cũng không màng đến cô có thật sự bị thương hay giả vờ, liền kéo cô ta ra bên ngoài.
“Tử Dục…” Hứa Vy Nhân ở phía sau hét lên một tiếng, lúc này Hạ Tử Hy liền ngăn cản bà.
“Mẹ, chuyện của anh trai hãy để anh ấy tự giải quyết!” Hạ Tử Dục tại sao lại kéo Hạ Bối Nhi ra ngoài, chính vì không muốn bọn họ biết quá nhiều.
Hứa Vy Nhân nhìn Hạ Tử Hy, gật đầu, sau đó thở dài: “Như thế nào lại xảy ra chuyện như thế này?”
“Mẹ, đừng lo lắng, hãy tin tưởng anh trai nhất định sẽ giải quyết được!” Hạ Tử Hy an ủi.
Cuối cùng, Hứa Vy Nhân chỉ đành gật đầu.
Lúc này ở bên ngoài.
Hạ Tử Dục kéo Hạ Bối Nhi, trực tiếp kéo cô ta đến một nơi vắng người, trực tiếp đẩy vô ngã xuống.
“Hạ Bối Nhi, rốt cuộc cô muốn như thế nào?” Hạ Tử Dục lạnh giọng hỏi.
Còn lúc này, Hạ Bối Nhi cũng thay đồi biểu cảm, nhìn anh, khóe môi nhếch lên: “Như thế nào? Sợ rồi sao?”
“Tôi cảnh cáo cô, tốt nhất đừng làm chuyện bậy bạ, nếu không đừng trách tôi không khách khí!” Hạ Tử Dục nhìn sang cô ta, hung hăng nói, hiện tại anh hận không thể bóp chết cô ta.
Nghe đến lời này, Hạ Bối Nhi không những không sợ hãi, ngược lại bật cười: “Anh hiện tại đang uy hiếp tôi sao?”
“Uy hiếp cũng được, cảnh cáo
cũng tốt, nếu như cô dám ăn nói bậy bạ, vậy thì tôi đảm bảo cô nhất định sẽ hối hận!” Hạ Tử Dục hung ác nói.
Thật sự không nghĩ đến, sự việc lại diễn biến theo chiều hướng như thế này.
Hạ Bối Nhi cũng nhìn anh:
“Những điều này toàn bộ đều do anh bức tôi!”
“Hạ Bối Nhi, lập tức biến mất!” Hạ Tử Dục lạnh lùng lên tiếng.
Chính vào thời điểm này, đột nhiên có không ít ký giả ập đến,
liên tiếp chụp hình Hạ Tử Hy cùng Hạ Bối Nhi.
“Tổng giám đốc Hạ, xin lỗi những gì được đăng trên báo hôm nay đều là sự thật sao?”
“Tổng giám đốc Hạ, xin anh nói rõ chút tình hình!”
“Đối với chuyện này, anh muốn giải quyết như thế nào?”
Các loại vấn đề cùng câu hỏi không ngừng đổ ập đến.
Hạ Tử Dục chân mày nhíu chặt, những ký giả này từ đâu đến?
Ánh mắt liền liếc nhìn sang Hạ Bối Nhi bên cạnh, ai biết rằng Hạ Bối Nhi lúc này lại bật khóc: “Hạ Tử Dục, nếu như anh đã không muốn thừa nhận vậy thì bỏ đi, chuyện của tôi từ nay về sau sẽ không có liên quan gì đến anh!” vừa nói, cô liền oán hận nhìn Hạ Tử Dục, sau đó bỏ chạy.
Để lại những lời nói khó giải thích, khiến người khác tự phát huy tưởng tượng.
Nhìn Hạ Bối Nhi bỏ chạy, các kí giả bắt đầu bao vây Hạ Tử Dục.
“Tổng giám đốc Hạ, anh có thể
vui lòng nói chi tiết cho chúng tôi biết không?”
“Anh làm như vậy, không sự ảnh hưởng đến danh tiếng cùng sự sụt giảm cổ phiếu của Hạ thị hay sao?”
“Tổng giám đốc Hạ, anh vui lòng trả lời…”