Đọc truyện hay:
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Khiến cho một người đàn ông cảm thấy thành tựu chính là có
một người phụ nữ trí tuệ nũng nịu trước mặt bạn, thừa nhận mình.
Hạ Tử Hy khiến người khác muốn ngừng mà không được, không phải vì cô ấy lớn lên xinh đẹp, mà vì cảm giác cô ấy dành tặng cho người yêu không giống nhau.
Cũng vì như vậy, mới khiến người khác si mê, khiến cho Mục Cảnh Thiên không còn là chính mình.
Báo chí, tin tức, truyền hình, các phương tiện truyền thông lúc này đều đang phát những tin tức liên quan đến sự việc này.
Dù cho hiện tại Vân Duệ không tiến hành thu mua Lăng thị, thì Tập đoàn Lăng thị cũng vướng phải trạng thái ngưng trệ.
Đây chính là hiệu ứng của người nổi tiếng, cô có thể mang đến năng lượng tích cực, tất nhiên những hành vi lời nói của cô cũng có thể dẫn dắt xã hội, trờ thành năng lượng tiêu cực, cho đến hiện tại cổ phiếu của Tập đoàn Lăng thị đã tuột dốc không
phanh.
Sau khi đọc được tin tức này, A Thuật cũng không nhịn được kinh ngạc.
Nghĩ đến chuyện đêm qua cô gọi điện thoại cho mình…
Nếu như anh nghe máy, có phải hay không có thể tránh xảy ra chuyện như thế này?
Nhìn A Thuật ngây người, Đô Đô liền bước qua: “Này, anh có phải đang lo lắng cho người phụ nữ kia hay không?” Đô Đô có chút không vui nói.
Nghe đến đây, A Thuật ngây người sau đó lắc đầu: “Không có!”
“Thật sao?” Đô Đô nhướng mày, có chút khó tin nhìn anh.
A Thuật gật đầu.
Đô Đô liếc mắt nhìn anh, cũng không tiếp tục nói thêm điều gì, lúc này nhìn tin tức đang được phát trên truyền hình, cắn một miếng táo lớn, nhìn như thế nào cũng thấy A Thuật chính là một bộ dáng vô cùng lo lắng.
“Nếu như anh thật sự lo lắng cho
cô ta, vậy cứ đi thăm đi!” Đô Đô nói.
“Thật sao?” A Thuật nhướng mày hỏi.
Thật sao?
Anh ấy thật sự muốn đi sao?
“Đúng vậy, là thật!” Đô Đô lên tiếng, nhấn mạnh từng chữ.
A Thuật đứng dậy, trực tiếp bước đến trước mặt Đô Đô: “Cô nói thật sao?”
Nhìn dáng vẻ hận không thể lập
tức xông ra bên ngoài, Đô Đô tức giận muốn chết: “Đúng vậy, tôi nói thật!”
A Thuật nhìn cô: “Tôi rất nhanh sẽ trở lại!” vừa nói, không màng đến bất cứ điều gì khác, liền trực tiếp lao ra bên ngoài.
Cho đến khi nghe thấy tiếng khoá cửa vang lên, Đô Đô lúc này mới khôi phục lại tinh thần.
Nhìn cánh cửa đóng im lìm, Đô Đô tức giận đến chết.
“Anh…!” Đô Đô nhìn cánh cửa, tức đến mức lời nào cũng không
nói nên lời, nhìn quả táo trong tay, tức giận cắn từng miếng lớn.
Đi đi, cứ đi đi, sớm hay muộn gì cũng bị người phụ nữ đó hại chết!
Đô Đô trong lòng suy nghĩ, đàn ông chính là như vậy!
Vĩnh viễn không cách nào quên được tình cũ!
Có điều cô tức giận cái gì chứ?
Dù cho bị hãm hại một lần nữa, thì cũng là chuyện của anh ta, có liên quan gì đến cô cơ chứ?
Nghĩ đến đây, Đô Đô cũng lập tức rời khỏi.
Dù cho như thế nào, cũng đều không liên quan đến cô.
Tại trại tạm giam.
A Thuật xuất hiện tại nơi này.
Khi nhìn thấy A Thuật, Lăng Tiêu Vân thoáng sững người, như thế nào cũng không ngờ đến được rằng, người đầu tiên đến thăm cô, vậy mà lại là A Thuật.
“Là anh?” Lăng Tiêu Vân nhìn anh.