Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Đọc truyện cực hay được cập nhật nhanh nhất trên nhay.ho.com
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Hạ Tử Hy thoáng sững người, hiểu rằng cô ấy đang nhắc đến chuyện ngày hôm đó, gật đầu thừa nhận: “Đúng vậy, không nghĩ đến lại trùng hợp như vậy!”
Mục Cảnh Thiên ngước mắt, nhìn Hạ Tử Hy: “Quen biết sao?”
“Chính là ngày hôm đó chạm mặt ở nhà hàng!” cô rộng rãi nói.
Mục Cảnh Thiên gật đầu, nghĩ lại chuyện xảy ra ngày hôm đó.
Lúc này, Tống Kỳ nhìn Centrum,
chân mày nhíu lại, như thế nào cũng không nghĩ rằng Centrum lại tự mình đến đây, quay đầu liếc nhìn Isla, cô ta lập tức cúi đầu, giống như không nhìn thấy.
Mục Cảnh Thiên mỉm cười lên tiếng: “Tống tổng, anh như vậy không đủ thân sĩ rồi, làm sao có thể để người ta tự mình đến đây chứ!”
Tống Kỳ đứng im, đôi môi mỏng mím chặt, bất kỳ điều gì cũng không nói.
Centrum dịu dàng lên tiếng: “Là em không nên đến đây!” vừa nói,
ánh mắt cô nhìn sang Tống Kỳ, trong lời nói của cô đều đang bảo vệ Tống Kỳ, nhưng lại không cách nào khiến người khác cô đang cố ý, ngược lại, cô như vậy, ngược lại khiến người khác tăng không ít hảo cảm.
Centrum dịu dàng lên tiếng: “Là em không nên đến đây!” vừa nói, ánh mắt cô nhìn sang Tống Kỳ, trong lời nói của cô đều đang bảo vệ Tống Kỳ, nhưng lại không cách nào khiến người khác cô đang cố ý, ngược lại, cô như vậy, ngược lại khiến người khác tăng không ít hảo cảm.
Hạ Tử Hy đứng im, ánh mắt bình tĩnh, có thể nhận ra được, cô có lòng với Tống Kỳ.
Giây kế tiếp, Tống Kỳ ngước mắt, trùng hợp chạm vào ánh mắt của Tống Kỳ, Hạ Tử Hy cũng không tránh né, ngược lại trực tiếp nhìn
anh.
Không có trách cứ, không có bất mãn, ngược lại không có chút cảm xúc nào.
Nhưng cũng chính vì ánh mắt như vậy, mới khiến cho Tống Kỳ cảm thấy thất vọng.
Dù cho chỉ cần một chút cảm xúc thôi cũng đủ rồi…nhưng mà, không hề có bất kỳ cảm xúc dư thừa nào.
Đứng im, Tống Kỳ nhìn Centrum, khoé môi nhếch lên một nụ cười: “Thật ngại quá, anh quên mất…”
Giây phút này, Centrum thoáng sững người, cung vì đă rất lâu rồi Tống Kỳ không cười với cô như vậy, giây phút đó, trong tim Centrum tràn ngập nụ cười của Tống Kỳ dành cho mình, căn bản không hề nghĩ rằng, Tống Kỳ làm như vậy vì có mục đích khác.
Lúc này, Tống Kỳ bước qua nhìn Centrum, đôi mắt hai người giao nhau, giây phút đó Centrum thật sự cho rằng bản thân đã cảm động được Tống Kỳ…
Anh ta có tâm tư gì, đều là đàn ông, Mục Cảnh Thiên tất nhiên vừa nhìn liền hiểu rõ.
Nhìn hai người bọn họ, ánh mắt anh híp lại, khóe môi mang theo một nụ cười khó lường, âm thầm quan sát hai người bọn họ.
“Có thể nhận ra được, hai người không phải là thanh mai trúc mã đơn giản như vậy!” Mục Cảnh Thiên lên tiếng, chỉ một câu nói liền vạch trần sự thật.
Tống Kỳ quay đầu, nhìn bọn họ: “Giới thiệu với tất cả mọi người, Centrum, ba của cô ấy chính là ngài Armand!”
Nghe đến đây, Mục Cảnh Thiên nhíu mày nhìn Centrum: “Ngài
Armand chính là ba ruột của cô sao?”; đồng thời Hạ Tử Hy cũng sửng sốt, những chuyện khác có thể không biết, nhưng thời gian hai năm sống ở London, cô quả thật có nghe qua cái tên Armand này.
Nghe nói rằng, ông ấy có quan hệ huyết thống với hoàng gia, dù sao ở London, là người rất được nhiều người tôn kính.
Lúc này, Mục Cảnh Thiên khóe môi nhếch lên một nụ cười: ‘Thì ra là như vậy, cô thì ra chính là công chúa London!”
Centrum khiêm tốn mỉm cười, cũng không hề phủ nhận, quả thật rất mẫn cảm.
“Hoan nghênh cô đến thành phố A Trung Quốc!” Mục Cảnh Thiên nâng ly rượu, lúc này Centrum cũng nhấc lên một ly rượu, Hạ Tử Hy cùng Tống Kỳ mỗi người cầm lên một ly rượu.
“Cảm ơn!” Centrum mỉm cười, rộng rãi phóng khoáng, thể hiện rõ phong phạm.
“Nếu đã như vậy, vậy thì cứ ở lại lâu một chút, hoan nghênh mọi người đến tham dự đám cưới
của tôi cùng Tiểu Hy…” vừa nói, anh liền quay đầu sang nhìn Hạ Tử Hy mỉm cười vui vẻ.