Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Đọc truyện cực hay được cập nhật nhanh nhất trên nhay.ho.com
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Giây kế tiếp, Centrum vẫn chưa
hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, Tống Kỳ ngược lại ôm chặt lấy đầu cô, hung hăng hôn lấy.
Giây phút đó, đôi mắt Centrum trừng lớn, hơi thở nam tính thuộc về anh xâm lấn vào trong vòm họng, đôi môi mỏng khiến cho cô có chút bất ngờ.
“Tiểu Hy…Tiểu Hy…” giữa nụ hôn, anh vẫn không ngừng gọi tên Hạ Tử Hy.
Centrum trong lòng căng thẳng, nói không nên khó chịu, nhưng lại không biết nên làm như thế nào, cô không muốn làm thế thân của
bất kỳ ai, nhưng lại không có cách nào nhìn Tống Kỳ một mình đau khổ.
Chính vào lúc này, anh liền ôm cô đến bên giường, đè chặt dưới thân, không ngừng thân mật hôn lấy cô.
Centrum lúc này đã có thẻ cảm nhận được sự ấm áp mà trước nay cô chưa từng cảm nhận được, nhưng sự ấm áp này lại không dành cho cô.
Cô khó lòng tưởng tượng được, đợi khi anh thanh tỉnh lại phát hiện ra người mình đang hôn
không phải là Hạ Tử Hy, mà chính là Centrum cô, vậy thì sẽ thất vọng đến mức nào.
Nghĩ đến đây, cô nhìn Tống Kỳ, cố gắng đẩy ngã anh: “A Kỳ, là em, Centrum…” cô lên tiếng.
Sau đó khi nghe thấy tên của cô vang lên, quả nhiên Tống Kỳ thoáng ngây người, cánh tay chống lên, nhìn người dưới thân, ánh mắt nhíu lại, sau khi nhìn rõ người dưới thân mình là ai, một cỗ cảm giác khó nói nên lời từ từ dâng lên.
“Là em?”
Centrum nhìn anh gật đầu.
Ánh mắt loé lên chút thất vọng: “Xin lỗi, là do anh uống quá nhiều…” anh ngồi dậy, lách mình sang một bên, nhường một không gian cho Centrum.
Centrum ngồi nhổm dậy, nhìn anh: “Không sao cả…”
“Đã khuya rồi, em đi nghỉ ngơi đi!”
“Nhưng mà anh…”
“Anh không sao, anh chỉ muốn một mình yên tĩnh mà thôi!” Tống
Kỳ đáp lời.
Centrum nhìn anh, chân mày nhíu chặt, cuối cùng vẫn ngồi dậy, chậm rãi bước ra ngoài.
Khi đến ngoài cửa, vẫn không yên tâm ngước nhìn anh, sau đó bước ra ngoài.
Khi nghe thấy tiếng cô đã bước ra ngoài, Tống Kỳ lúc này mới mở mắt nhìn theo theo bóng lưng Centrum, chân mày bất giác nhíu chặt.
vốn dĩ sẽ do Hạ Tử Dục đưa An Nhược Mạn trờ về, nhưng hiện tại anh lại uống say khướt như thế này, ngược lại phải để cho An Nhược Mạn dìu anh trở về.
Nhìn dáng vè lúc này của Hạ Tử Dục, Hạ Thiên vừa muốn lên tiếng trách mắng, An Nhược mạn ngược lại lên tiếng bảo vệ trước, sau đó, Hạ Thiên cũng không nói thêm bất kỳ điều gì.
Có điều khi ông nhìn sang An Nhược Mạn, đối với người con dâu này, Hạ Thiên ngược lại cảm thấy hài lòng không ít, không phải là loại người lòng dạ đen tối,
ngược lại vô cùng thích hợp với gia đình bọn họ.
Trên lầu,
An Nhược Mạn cùng tài xế cùng nhau dìu Hạ Tử Dục đặt trên giường.
Lúc này, tài xế lên tiếng: “An tiểu thư, tôi ra ngoài trước đây!”
An Nhược Mạn gật đầu: “Vất vả cho anh rồi!”
“Không vất vả, là chuyện nên làm mà thôi!” sau khi trả lời một tiếng, tài xế liền bước ra ngoài.
An Nhược Mạn nhìn người đang nằm trên giường lúc này, hô hấp phi phò, có chút mệt mỏi, có điều nhìn dáng vẻ nằm không thoải mái của anh, liền bước đến giúp anh chỉnh lại quần áo.
Phí sức hơn cả nữa ngày mới có thể cởi được lớp áo ngoài, sau khi thu xếp yên ổn cho anh, An Nhược Mạn dự định đến nhà tắm sửa soạn một chút.
Đợi đến khi cô bước ra ngoài, cầm lấy một chiếc khăn tắm, dự tính giúp Hạ Tử Dục lau người.