Đọc truyện hay
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
“Xem ra ông cũng quen tôi!” Vinh Cẩm nói.
Mục Trăn mỉm cười: “Vinh tiên sinh hẹn tôi đến đây, hơn nữa cả
tầng lầu này rõ ràng đã được bao trọn!” Mục Trăn nói, ánh mắt nhìn về phía Vinh cẩm, vô cùng chắc chắn.
Vinh Cẩm mỉm cười, pha nước trà: “Long Tĩnh có được không?”
Mục Trăn nhìn lá trà trước mặt mỉm cười: “Tôi nghĩ Mục tiên sinh mời tôi đến đây, không chỉ vì muốn mời tôi uống trà đâu!” lời này mặc dù nói như vậy, nhưng ông vẫn cầm lấy ly trà trước mặt dâng lên thưởng thức.
Vinh Cẩm ngồi đối diện ông, mặc dù hai người tuổi tác xấp xỉ nhau,
nhưng chỉ cần một ánh nhìn liền có thể nhận ra hai người bọn họ chính là người cùng giới với nhau.
Một người vừa nhìn liền biết chính là người làm ăn.
Còn Vinh cẩm, bên trong bá khí có sự ồn trọng, tang thương, nhưng ngược lại vô cùng khiêm tốn, nội liễm.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, giới xã hội đen, ngồi tù, ra tù, có thể lăn lộn đến vị trí hiện tại, nhất định phải có khí thế người khác không cách nào thay thế được.
“Mời Mục tiên sinh đến đây, tất nhiên không chỉ vì chuyện uống trà đơn giản như vậy!” Vinh cẩm bình tĩnh nói, vừa thưởng thức trà, hơn nữa tư thế cũng không dễ khiến người ta khinh thường.
“Nếu đã như vậy, vậy thì mới Vinh tiên sinh cứ nói thẳng vào vấn đề vậy!” Mục Trăn cũng đáp lời, mặc dù ông là một người làm ăn, nhưng cũng là người tay trắng làm nên, đã từng trải qua phong ba bão táp, dù cho người trước mặt là nhân vật nguy hiểm, nhưng bản thân ông cũng có khí chất cùng sự bình tĩnh của bản thân.
Mục Trăn nếu đã nói như vậy, Vinh Cầm cũng không khách khí, nhìn ông lên tiếng: “Tiêu Lạc thì sao?”
Khi nhắc đến cái tên Tiêu Lạc, động tác uống trà cùa Mục Trăn liền dừng lại, đôi mắt khẽ động trong giây lát, sau đó tiếp tục uống trà: “Tiêu Lạc? Tiêu Lạc là ai?”
Vinh Cẩm trong bụng cười lạnh: “Mục tiên sinh, ông không cần giả ngốc với tôi, tôi chỉ muốn biết Tiêu Lạc hiện tại đang ở đâu, sống như thế nào!”
Mục Trăn cũng mỉm cười: “Vinh tiên sinh, ông đột ngột hỏi tôi như vậy, tôi làm sao biết được?”
Nhìn thấy Mục Trăn thật sự không thừa nhận, lúc này Vinh Cẩm liền vươn tay đặt một tấm hình trên bàn, người trên tấm hình chính là Tiêu Lạc cùng Mục Trăn.
Mục Trăn ngây người, thời gian bức ảnh chính là vào lúc Hoa Chấn Quốc qua đời chưa được bao lâu, Tiêu Lạc cũng vừa mới giải tỏa phần nào.
Nhưng thật sự không nghĩ đến
vậy mà lại bị người khác chụp lại.
Mục Trăn sững người nhìn tấm hình.
“Mục tiên sinh, hiện tại ông vẫn còn muốn phủ nhận bản thân không quen biết Tiêu Lạc sao?” Vinh Cẩm hỏi.
Mục Trăn nhìn tấm hình ngây người sau đó gật đầu: “Đúng vậy , tôi có quen biết với Tiêu Lạc, như vậy thì như thế nào?”
Nghe thấy ông đích thân thừa nhận, Vinh cẩm có chút kích
động: “Vậy bà ấy hiện tại đang ở đâu? Bà ấy như thế nào rồi?”
Nhìn dáng vẻ kích động của Vinh Cẩm, Mục Trăn có chút sửng sốt: “Tôi nghĩ tôi không cần phải nói cho ông biết!”
“Tôi chỉ muốn biết bà ấy hiện tại sống như thế nào mà thôi!” Mục Trăn nắm chặt hai tay, tìm kiếm lâu như vậy, cuối cùng cũng đã tìm được chút tung tích.
“Nếu như ban đầu đã đuổi bà ấy rời khỏi, hiện tại cần gì phải tìm kiếm?” Mục Trăn hỏi ngược lại.
Vinh Cẩm nhíu mày, không nghĩ đến đến cả việc này mà ông ta lại có thể biết rõ như vậy.
Sắc mặt Vinh cẩm có chút khó coi: “Đây là chuyện của tôi, người khác sẽ không hiểu được đâu!”
“Hiểu được cũng tốt, không hiểu được cũng tốt, Vinh tiên sinh, tôi tin rằng, Tiêu Lạc cũng không muốn gặp ông đâu!” Mục Trăn nói.
Nghe đến đây, Vinh Lạc ngây người.
*
“Bà ây thật sự nói như vậy sao?”
Vinh Cầm nói.