Đánh giá 5 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
—
“Bác tìm cháu không vì nói những chuyện này đâu đúng không?” Hạ Tử Hy nhìn Mục Trăn hỏi.
“Thật ra cũng không cỏ gì, chỉ là chỉ muốn hỏi cháu có quen biết Vinh Cẩm hay không?” Mục Trăn đột nhiên hỏi.
Nhắc đến chuyện này, Hạ Tử Hy ngây người, không nghĩ đến Mục Trăn lại đột nhiên hỏi cô vấn đề này, sau đó liền gật đầu: “Cháu có quen biết ông ấy, nhưng mà như thế nào vậy?”
“Không có gì, chỉ là bác nghe Cảnh Thiên nhắc đến cháu đã từng cứu ông ta!”
Hạ Tử Hy gật đầu: “Thật ra chỉ là tiện tay giúp đỡ mà thôi, cháu cũng chỉ giúp ông ấy mua một bình thuốc mà thôi, chuyện này cũng không tính là cứu mạng ông
Nghe đến đây, Mục Trăn gật đầu: “Thì ra là như vậy!”
Hạ Tử Hy mỉm cười: “Cháu biết rằng có nhiều người nói rằng ông ấy xuất thân từ xã hội đen, cũng đã từng ngồi tù, chỉ có điều ai mà không có quá khứ, hơn nữa trong mắt cháu, ông ấy cùng người bình thường không có gì khác biệt, hơn nữa ông ấy làm người không tệ!”
Nghe đánh giá của Hạ Tử Hy, Mục Trăn nhìn sang cô: “Hai người đã tiếp xúc qua rồi sao?”
Hạ Tử Hy gật đầu: “Vâng, đã gặp
qua vài lần!”
“Vậy….” lời vừa nói đến môi, Mục Trăn lập tức dừng lại, nhìn sang Hạ Tử Hy, không biết nên lên tiếng như thế nào, sau đó liền suy nghĩ: “Nếu đã như vậy thì bác cũng yên tâm rồi!”
Hạ Tử Hy nhìn Mục Trăn, cứ cảm giác ông ấy như có lời muốn nói, nhưng lại không cách nào mở lời được.