Đánh giá 5 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
—
Nhìn Hạ Tử Hy, Mục Cảnh Thiên cứ cảm giác như có điểm nào không đúng, nhưng lại không nói nên lời.
“Được, đi ăn sáng thôi!”
“Được!” Hạ Tử Hy gật đầu, sau đó ngồi dậy.
“Tiểu Hy…” lúc này, Mục Cảnh Thiên đột nhiên nắm lấy cánh tay cô.
Hạ Tử Hy quay đầu, nhìn Mục Cảnh Thiên: “Có chuyện gì sao?”
Mục Cảnh Thiên nhìn cô, suy nghĩ cả nửa ngày, sau đó vẫn nắm chặt tay cô: “Có những chuyện chờ qua một khoảng thời gian nữa, anh sẽ nói với em!”
Hạ Tử Hy nhìn anh, chớp hàng mi dài, nhịp tim đập nhanh, sau đó gật đầu: “Được!”
“Hiện tại bất kể xảy ra chuyện gì,
anh đều hi vọng em có thể thấu hiểu cho anh, tin tưởng anh!”
Mục Cảnh Thiên nhấn mạnh từng chữ.
Mặc dù anh không nói rõ, nhưng Hạ Tử Hy có thể cảm nhận được, lời nói này của anh có chút ám chỉ Ngưng Tích.
Cô gật đầu: “Được!”
Nhìn cô, Mục Cảnh Thiên lúc này mới yên tâm nở nụ cười, gật đầu: “Được rồi, chúng ta ra ngoài ăn bữa sáng!”
Sau đó sau khi hai người thay
quần áo, liền bước xuống lầu ăn sáng.
Nhìn bữa sáng trên bàn, Hạ Tử Hy nhìn dì Lý, suy nghĩ một lát sau đó liền nói: “Dì Lý, có thể giúp cháu chiên hai quả trứng không?”
Dì Lý ngây người, đến cả Mục Cảnh Thiên cũng ngây người, Hạ Tử Hy từ trước đến giờ đều không kén ăn nhưng hôm nay lại yêu cầu ăn trứng gà, điều này khiến cho người ta cảm thấy kỳ lạ.
“Với một ly sữa bò tươi!”
Dì Lý gật đầu: “Được, dì lập tức đi làm đây!”
“Làm phiền rồi dì Lý!”
“Không phiền chút nào cả!” vừa nói, dì Lý liền quay về nhà bếp!
Lúc này, Mục Cảnh Thiên liền cầm lấy tờ báo, ngẩng đầu nhìn Hạ Tử Hy: “Hôm nay như thế nào lại muốn ăn trứng gà chứ?”
Hạ Tử Hy mỉm cười: “Chỉ là đột nhiên muốn ăn mà thôi!”
Mục Cảnh Thiên liếc nhìn anh một cách kỳ quái, cũng không
muốn hỏi nhiều, tiếp tục xem báo.
Rất nhanh dì Lý đã chuẩn bị xong, liền đặt xuống trước mặt Hạ Tử Hy: “Thiếu phu nhân, đã ổn rồi!”
Bữa sáng gồm có trứng gà, xúc xích, còn có sữa bò, bánh mì, vô cùng phong phú.
“Cảm ơn dì Lý!”
“Thiếu phu nhân khách sáo rồi, đây là việc nên làm, cô cứ ăn trước, còn cần gì cứ gọi cho tôi!”
“Được rồi!”
Dì Lý vội đi bận rộn chuyện khác!
Qua một lát sau Ngưng Tích cũng bước xuống lầu, khi nhìn thấy Hạ Tử Hy cùng Mục Cảnh Thiên đang ăn sáng, liền mỉm cười bước qua.
“Cảnh Thiên, chị Tử Hy, chào buổi sáng!” cô ấy mỉm cười bước qua, nhìn vô cùng tươi trẻ.
Khi nghe thấy giọng nói của Ngưng Tích, Mục Cảnh Thiên nhếch môi cười, quay đầu lại nhìn cô: “Chào buổi sáng, đến
đây ăn sáng!”
“Được!”
Ngưng Tích bước đến ngồi sang một bên, liếc mắt nhìn thức ăn trước mắt Hạ Tử Hy, không nhịn được thốt lên kinh ngạc: “Hạ Tử Hy, tại sao chị lạl ăn nhiều đến như vậy?”
Hạ Tử Hy mỉm cười: “Có chút đói mà thôi!”
Ngưng Tích có chút kinh ngạc, nhìn cô, sau đó ngồi xuống.
“Đừng nhìn nữa, mau ăn phần
của em đi!” Mục Cảnh Thiên lên tiếng, giọng điệu mang theo chút nuông chiều, sau khi đặt tờ báo sang một bên, cũng bắt đầu ăn sáng.
Ngưng Tích mỉm cười, lúc này cũng bắt đầu ăn bữa sáng của mình.
Hạ Tử Hy ngồi một bên, nhìn hai người bọn họ, sau đó như đang nhớ đến chuyện khác, liền nhìn Mục Cảnh Thiên lên tiếng: “Cảnh Thiên, em có chuyện muốn nói với anh!”
“Cái gì?”
“Em muốn xin nghỉ phép!”
“Xin nghỉ phép, nghỉ phép gì?” vừa ăn vừa nhìn sang Hạ Tử Hy.
“Em muốn xin nghỉ vài ngày, có khả năng vài ngày kế tiếp cũng không đến công ty được!”
“Sức khỏe của em không thoải mái sao?” Mục Cảnh Thiên lập tức nhíu mày lo lắng hỏi.
“Không có!”