Đánh giá 5 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
—
Ai biết được rằng Đô Đô ngược lại bổ sung thêm một câu: “Đầu gỗ này, anh nếu như học theo Mục Cảnh Thiên, vậy thì em sẽ không cần anh đâu!”
A Thuật nắm chặt cánh tay Đô Đô, rất lâu sau mới lên tiếng: “…sẽ không đâu!” dù chỉ có ba từ đơn giản, nhưng lại vô cùng có lực cùng sự khẳng định.
Nghe câu trả lời của anh, Đô Đô mới chậm chạp quay đầu lại, nhìn sườn mặt anh tuấn của anh, dưới ánh đèn mờ ảo đang chiếu
sáng trên khuôn mặt anh, càng tăng thêm phần thần bí, khóe môi không nhịn được chậm rãi nhếch lên, nhớ đến những lời Hạ Tử Hy nói, khuôn mặt này của A Thuật nếu đi làm người nổi tiếng cũng không quá đáng, hiện tại nhìn ngắm quả thật chính là như vậy…
Ngày hôm sau.
Hạ Tử Hy thức dậy sớm cũng vì chuẩn bị bữa sáng cho Mục Cảnh Thiên để anh đến công ty.
Từ khi mang thai, cô xem giấc ngủ như mạng sống, ngày này so với ngày khác càng có thể ngủ được hơn, cho nên Mục Cảnh Thiên khi nào thức dậy, khi nào rời khỏi, cô đều không biết rõ.
Cô chỉ biết rằng khi mình tỉnh dậy, trên bàn đã được chuẩn bị sẵn bữa sáng.
Cháo trắng, trứng cùng sữa bò.
Nhìn những thứ này, trong lòng Hạ Tử Hy nói không nên tư vị nào.
Nhưng rất nhanh liền thu lại cảm xúc, ngồi xuống bàn dùng bữa sáng.
Trong công ty.
Mục Cảnh Thiên đang xử lý công việc, chính vào lúc này cánh cửa bên ngoài liền vang lên, cũng không ngẩng đầu lên liền nói.
“Mời vào!”
Cánh cửa được đầy ra, một bóng người liền bước vào bên trong.
Mục Cảnh Thiên lúc này đang phê duyệt hồ sơ, nhưng vẫn cứ có cảm giác bước chân không đúng, ngẩng đầu, liền nhìn thấy Ngưng Tích đang rón ra rón rén bước vào.
“Ngưng Tích?”
Ngưng Tích vốn dĩ muốn chọc ghẹo Mục Cảnh Thiên, nhưng không nghĩ đến anh nhanh như vậy đã nhận ra cô.
“Anh như thế nào biết người đến
là em?”
“Thư ký bước vào không phải âm thanh này!” Mục Cảnh Thiên bình tĩnh nói.
Ngưng Tích có chút tức giận, nhưng cuối cùng vẫn bật cười: “Cảnh Thiên, anh hôm nay có bận gì không?”
“Có chuyện gì sao?”
“Muốn hẹn anh cùng nhau ăn trưa, em nghe nói ờ nơi này có một nhà hàng món Nhật khá ngon, cho nên muốn anh dẫn em đi nếm thử!” vừa nói Ngưng Tích
liền bước qua, vô cùng tự nhiên ôm lấy cánh tay của Mục Cảnh Thiên, nhìn như đang nũng nịu, ánh mắt vô tội.
Mục Cảnh Thiên cúi đầu, nhìn cánh tay đang ôm lấy cánh tay của mình, trong đầu không nhịn được nhớ lại những lời Đô Đô nói ngày hôm qua.
Ngừng lại trong giây lát, đứng dậy, giả vờ đi lấy hồ sơ, vùng vẫy thoát khỏi cánh tay của cô: “Hôm nay sợ rằng không được, lát nữa còn có rất nhiều cuộc họp cần phải tham gia!”
“Không thể lùi thời gian lại sao?” Ngưng Tích hỏi.
“Em nên biết rằng, những ngày em đến đây anh ngày nào cũng ờ bên em, công ty vẫn còn rất nhiều việc phải xử lý!”
“Đến thời gian ăn cơm cũng không có!” Ngưng Tích nhìn có vẻ vô cùng thất vọng.
Mục Cảnh Thiên suy ngẫm: “Ngưng Tích, em cứ đi về trước, nếu không được anh sẽ bảo Thiên Hựu đi với em!”
“Anh ta là một tên hoa hoa công
tử, bên cạnh lúc nào cũng có nhiều phụ nữ vây quanh, em nếu như đi ăn cùng anh ta, nói không chừng sẽ bị những người phụ nữ đó thủ tiêu mất!”
“Anh sẽ gọi điện thoại cho cậu ta, bảo cậu ta không được mang theo người phụ nữ khác!” Mục Cảnh Thiên nói.