Lâm Miên và Phó Tranh, Thẩm Hành Chu và Chu Tự Viễn ngồi một bàn, còn lại mấy đứa tóc vàng ngồi bàn kia.
Chu Tự Viễn hào phóng phất tay: "Trưa nay cả bàn, tôi bao!"
Mọi người reo lên: "Cảm ơn anh tóc đỏ!"
Chu Tự Viễn ngẩn người, không chắc lắm mà hỏi: "Tóc đỏ… tôi?"
"Đúng vậy, anh không muốn làm 'anh' sao? ‘Anh tóc đỏ' cũng là 'anh', đừng ngại."
"Vậy thì cảm ơn trước... Không phải, nói thật, lát nữa tôi sẽ đi nhuộm tóc." Chu Tự Viễn ngồi xuống chỗ, ghé vào bên cạnh Thẩm Hành Chu, "Bạn cùng bàn, các cậu gọi món xong chưa?"
Thẩm Hành Chu đang cầm một cây bút chì ngắn, đánh dấu vào thực đơn: "Gần xong rồi, cậu muốn ăn gì?"
"Tôi xem thử các cậu gọi món gì đã..." Chu Tự Viễn nhìn kỹ, kinh ngạc nói, "Ai gọi cơm rang trứng vậy? Một phần chỉ có năm tệ thôi á? Tập tục xấu, phải sửa ngay! Ăn đùi gà cũng đủ no mà!"
"Tôi gọi." Thẩm Hành Chu không ngẩng đầu lên, "Chiều còn phải học, tôi cần đủ thức ăn chính để suy nghĩ thấu đáo."
Chu Tự Viễn nhíu mày: "Không thể nào? Còn giả tạo hơn cả tôi?"
"Oa!" Lâm Miên ngồi đối diện Thẩm Hành Chu, nhìn y bằng đôi mắt lấp lánh, "Học sinh giỏi, cậu ngầu quá. Hóa ra tôi không thông minh là vì tôi không thích ăn thức ăn chính, từ hôm nay trở đi, tôi cũng phải ăn thức ăn chính."
Thẩm Hành Chu gật đầu: "Cơm rang trứng chắc là một phần khá lớn, chúng ta có thể ăn cùng nhau."
"Tuyệt." Lâm Miên chắp hai tay trước mặt, không nhịn được mà tưởng tượng về tương lai, "Tôi chắc chắn sẽ ngày càng thông minh hơn. Cậu đứng nhất khối, vậy thì tôi sẽ cố gắng phấn đấu lên vị trí thứ hai của khối..."
Lúc này, giọng nói của Phó Tranh vang lên, kéo Lâm Miên từ trên mây mộng xuống.
"Đổ lỗi cho đồ uống, đổ lỗi cho thức ăn chính. Miên Miên, tiếp theo định đổ lỗi cho ai? Đổ lỗi cho tớ à?"
Lâm Miên hoàn hồn, quay đầu lại, trừng mắt nhìn hắn: "Cậu nói lại lần nữa coi."
Phó Tranh lặp lại: "Tớ hỏi cậu tiếp theo định đổ lỗi cho ai? Đổ lỗi cho tớ lây cho cậu à?"
"Đúng vậy!" Lâm Miên đúng lý hợp tình, ở dưới gầm bàn đá hắn một cái, "Vì cậu ngốc như vậy, từ nhỏ đã lây cho tớ rồi."
Phó Tranh không ngờ cậu lại nói như vậy: "Miên Miên, đừng ép tớ phải gọi tên họ của cậu."
"Hôm nay cậu cứ khinh thường tớ làm gì? Còn vì chuyện sáo Ma Tiên à?”
"Lâm Miên Miên, chuyện này về nhà rồi nói tiếp. Tốt nhất là cậu nghiêm túc viết thư xin lỗi, nói nhiều lời hay ý đẹp vào, cầu xin tớ tha thứ cho cậu."
"Cậu vẫn chưa tha thứ cho tớ sao? Tớ tưởng cậu đã sớm không giận nữa rồi, đồ keo kiệt, còn thù dai."
"Tớ là đồ keo kiệt, còn cậu thì ngốc... đồ quỷ nhỏ." Không ngờ Phó Tranh còn tỉnh táo, đổi một từ dễ thương hơn để hình dung cậu, "Nếu là người khác, tớ đã đánh cho một trận rồi."
"Cậu còn muốn đánh tớ sao? Từ sau khi học tiểu học, chúng ta đã không đánh nhau nữa rồi, bây giờ cậu muốn đánh tớ à?"
"Tớ nói là 'nếu là người khác', cậu nghe linh tinh cái gì vậy?"
Trong tiếng cãi vã của hai người, Chu Tự Viễn thêm vào thực đơn một vài món mình thích ăn, rồi cầm thực đơn đến quầy thu ngân tìm ông chủ.
Đợi đến khi thanh toán xong, mang về ba chai coca trong chai thủy tinh và một chai nước khoáng, Lâm Miên và Phó Tranh vẫn còn đang cãi nhau.
Chai nước khoáng là của Thẩm Hành Chu, coca là của ba người còn lại.
Chu Tự Viễn đặt hai chai coca trước mặt họ: "Này, làm ướt giọng rồi tiếp tục cãi đi."
Lâm Miên vừa định nhấp một ngụm thì bị Phó Tranh bóp chặt ống hút, coca bị chặn lại ở giữa.
Phó Tranh nghiêm mặt nói: "Miên Miên, vừa nãy cậu nói, từ hôm nay cậu không uống đồ uống có ga nữa."
"Từ ngày mai tớ mới bắt đầu, cậu đừng làm ấm chai coca đá của tớ." Lâm Miên vỗ mạnh vào cánh tay hắn, "Buông ra!"
Phó Tranh kiên quyết không chịu buông tay, Lâm Miên đành đổi mục tiêu, nhắm vào chai trước mặt hắn.
Phó Tranh không kịp ngăn cản, Lâm Miên thò đầu ra, trực tiếp cắn ống hút, hút một ngụm lớn.
Thế là hai người đổi coca cho nhau.
Nhưng lại có chút chê bai đối phương.
Phó Tranh lót khăn giấy, rút ống hút có in dấu răng của Lâm Miên ra và vứt đi, đổi một ống mới.
Lâm Miên ôm chặt chai coca, nhìn động tác của Phó Tranh, chu môi nói: "Chu Tự Viễn, tôi có thể đổi chỗ với cậu không? Tôi không muốn ngồi cùng người này nữa."
"Không được." Chu Tự Viễn kiên quyết từ chối, "Vì tôi muốn ngồi cùng bạn cùng bàn của tôi."
Bạn cùng bàn của cậu ta đang cầm quyển vở nhỏ ghi chép từ vựng tiếng Anh, xem đến say mê.
Lâm Miên tiếp tục hút coca.
"Hai người ngồi cùng nhau cũng tốt, bạn tốt mà." Chu Tự Viễn an ủi cậu, "Thực ra tôi còn rất hâm mộ hai người, từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, chưa từng xa nhau."
Lâm Miên nghi ngờ liếc nhìn Phó Tranh, dùng giọng tự cho là rất nhỏ hỏi: "Cậu có phải bị hỏng mắt rồi không? Cậu không thấy cậu ấy muốn dùng sáo Ma Tiên đánh chết tôi à?"
"Tôi là con một, ở Kinh Hoa không có anh em tốt nào, chuyển trường đến đây, muốn kết giao hai người bạn, kết quả lại..."
Lâm Miên thắc mắc: "Không phải vừa nãy cậu nói với bọn Hao Tử là cậu rất lợi hại ở Kinh Hoa sao? Vậy thì cậu không nên có rất nhiều anh em à? Giống như trong phim truyền hình, cậu cầm dao đi trước, sau lưng có một đám người đi theo, các cậu nghĩa khí ngất trời, gặp người giết người, gặp ma giết ma..."
"Phim truyền hình nào vậy? Yakuza à? Đó là ở Cảng Thành, chỗ chúng tôi không có."
"Không phải." Lâm Miên nghiêm túc nói, "Thủy Hử."
"Cậu nói đến thời cổ đại rồi!" Chu Tự Viễn nghiêm mặt nói, "Dù sao thì tôi cũng không phạm tội, đó là tôi nói bừa, dọa bọn chúng thôi."
"Ồ." Lâm Miên khó hiểu gật đầu.
Đúng vậy, nhân vật chính sao có thể làm chuyện xấu được?
"Ai..." Chu Tự Viễn có vẻ cảm khái, quay đầu nhìn Thẩm Hành Chu, "Ai có thể trở thành anh em tốt của tôi đây nhỉ?"
Thẩm Hành Chu cầm quyển vở từ vựng tiếng Anh, nhỏ giọng đọc: "reluctant, không muốn, miễn cưỡng."
Cấu ấy không muốn, cậu ấy rất miễn cưỡng.
Chu Tự Viễn quay đầu lại, nhìn Lâm Miên.
Hu hu——
Hai người bọn họ đều là những người không có bạn bè.
Lâm Miên bắt gặp ánh mắt đáng thương của cậu ta, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Không sao, nếu cậu không có bạn bè, tôi có thể chơi với cậu."
Phó Tranh nhíu mày, quay đầu nhìn cậu, dường như muốn nhìn thủng Lâm Miên.
Miên Miên, cậu muốn phản bội tình bạn giữa chúng ta sao?
Lâm Miên dường như không nhận ra, tiếp tục nói: "Nhưng trước tiên, cậu không được đánh nhau với Phó Tranh nữa."
Cũng tạm được, Miên Miên vẫn đặt hắn lên hàng đầu.
Sắc mặt Phó Tranh dịu đi một chút.
Chu Tự Viễn bất đắc dĩ nói: "Biết rồi, đầu óc cậu toàn là chuyện này. Tôi và cậu ta vốn không có thù hận sâu sắc gì, sẽ không đánh nhau đâu."
"Được." Lâm Miên ngây ngô gật đầu, "Vậy thì chúng ta có thể làm bạn rồi."
"Được.”
"Đúng rồi, mặc dù chúng ta đã trở thành bạn, nhưng tôi không thể đi học trốn cùng cậu, cũng không thể đi chơi game và chơi bi-a cùng cậu, càng không thể đi đua xe cùng cậu, tôi phải học hành chăm chỉ, và tôi cũng không có xe." Lâm Miên vội vàng bổ sung, "Phó Tranh có xe, nhưng Phó Tranh cũng không được, cậu ấy phải ở cùng tôi."
"Biết rồi." Chu Tự Viễn nhíu mày, "Kết bạn với cậu chẳng khác gì không kết bạn, chẳng có tác dụng gì."
"Nói bậy, sách giáo khoa Chính trị cấp hai đã nói, phải kết bạn tốt, không được kết bạn xấu." Lâm Miên nghiêm túc nói, "Hơn nữa, cậu có thể học cùng chúng tôi mà."
Thấy vẻ mặt phức tạp của Chu Tự Viễn, Lâm Miên lại an ủi cậu ta: "Cậu đừng buồn, biết đâu sau này cậu sẽ thích học, cũng sẽ có những người bạn rất tốt?"
Người bạn rất tốt, chỉ Thẩm Hành Chu.
Trong mơ của Lâm Miên, năm lớp 12, hai người họ cả ngày chỉ ở trong thư viện học, bảo vệ đuổi cũng không đi.
Chu Tự Viễn tất nhiên không tin: "Cậu đừng nguyền rủa tôi được không?"
"Cậu thích tin thì tin." Lâm Miên không thể nói nhiều hơn, quay đầu lại, xem đồ chiên đã xong chưa.
Có thể là vì bọn họ gọi nhiều đồ quá, quán đồ chiên nhỏ này chưa từng tiếp được đơn hàng lớn như vậy, ông chủ có chút luống cuống.
Các bạn học sinh không để ý, bảo ông cứ từ từ, hoặc là chiên cơm trước, để Thẩm Hành Chu ăn trước.
Không thể chậm trễ thời gian học của học sinh giỏi, đó là sự đồng thuận của tất cả mọi người.
Lâm Miên lấy cuốn sổ nhỏ luôn mang theo trong túi ra, giơ cao lên: "Tôi cũng là học sinh giỏi."
Mọi người nói: "Cút đi, không phải lần đầu tiên quen biết cậu à, lúc nào chơi thì chơi cho đàng hoàng, đừng giả vờ."
Chảo dầu nổ lách tách, cả quán tràn ngập mùi thơm của đồ chiên.
Học sinh cấp ba hoặc là trò chuyện, hoặc là trêu chọc nhau, luôn có thể tìm được cách giết thời gian.
Lâm Miên cầm sáo Ma Tiên của Phó Tranh, hai tay nắm chặt, làm tư thế thổi sáo, hắng giọng: "Tiếp theo, tôi sẽ mang đến cho mọi người tiết mục kinh điển của Ấn Độ. Đây là tiết mục tôi học được trong chuyến du lịch Ấn Độ vào kỳ nghỉ hè, học với một bậc thầy người Ấn Độ—"
Phó Tranh nhíu mày: "Cậu đi du lịch Ấn Độ hồi nào vậy? Sao tớ không biết?"
"Trong mơ, lúc ngủ bên cạnh cậu." Lâm Miên giơ sáo lên, "Bậc thầy Lâm sẽ mang đến cho mọi người tiết mục——Thổi sáo múa rắn!"
Cậu tháo dây đeo túi đeo vai của Phó Tranh xuống, để nó giống như rắn cuộn trên bàn, lại bảo Phó Tranh nắm đầu dây đeo: "Phó Tranh, lúc đầu tớ thổi 'sáo', cậu bắt đầu múa 'rắn', và phải có trình tự, lúc đầu không được múa quá sung, phải từ từ tiến triển."
Hóa ra là múa rắn như vậy.
Phó Tranh hít một hơi thật sâu: "Miên Miên, để người khác làm đi."
Hắn không muốn mất mặt.
Lâm Miên nghiêm túc nhìn hắn: "Không được, phải là cậu." Cậu vỗ vai Phó Tranh, "Cậu nghe thấy không? Bắt đầu rồi nhé."
Phó Tranh bất đắc dĩ gật đầu: "Nghe thấy rồi, nghe thấy rồi, múa rắn, từ từ tiến triển."
"Được, bắt đầu. Tặng mọi người một tiết mục tuyệt vời!"
Lâm Miên nhấn nút, tiếng nhạc du dương vang lên, Lâm Miên lắc lư theo nhạc, dây đeo cặp cũng nhảy chậm rãi trên bàn.
Phó Tranh che mặt, mặc dù không muốn lộ mặt, nhưng vẫn cố gắng phối hợp với những ý tưởng kỳ lạ của Lâm Miên.
Lâm Miên chỉ huy: "Thêm một 'con rắn' nữa! Nhạc sôi động hơn rồi, làm ơn để 'con rắn' sôi động hơn một chút! Sôi động hơn nữa!"
Tất cả mọi người ở đó cười nghiêng ngả.
"Tiểu Miên, đừng đùa nữa, bụng tôi đau quá."
"Cứu tôi với, ai cứu tôi với?"
"Tôi cũng đến." Chu Tự Viễn cầm cây đàn ma tiên hỏng mà vừa nãy định vứt đi, kiên quyết tham gia hợp tấu, dùng thứ này như một cây đàn ghi-ta.
Thế là tiết mục thổi sáo múa rắn kinh điển lại biến thành tiết mục ban nhạc rock múa rắn.
Ông chủ đang chiên đồ thò cổ ra xem, ngay cả Thẩm Hành Chu đang học thuộc từ vựng cũng không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn cảnh tượng vui vẻ trước mắt, cười thành tiếng.