Liên Minh Của Trúc Mã Pháo Hôi

Chương 22



Nhà hàng cao cấp KFC.

Chu Tự Viễn và Phó Tranh đi xếp hàng gọi món, Thẩm Hành Chu và Lâm Miên tìm một bàn bốn người cạnh cửa sổ, dùng cặp sách chiếm chỗ, đợi họ quay lại.

Thẩm Hành Chu thành thạo lấy cuốn sổ tay ghi nhớ từ trong túi ra, tranh thủ mọi thời gian vụn vặt để học từ vựng.

Lâm Miên học theo y, cũng lấy sổ tay của mình ra, nhưng mà...

Cậu không thể nào tập trung được!

Mùi thơm của gà rán và hamburger, tiếng thông báo lấy đồ ăn, tiếng trò chuyện của khách hàng, từ mọi phía đều thu hút sự chú ý của cậu.

Lâm Miên nhìn xung quanh, khẽ gọi: "Học sinh giỏi."

Thẩm Hành Chu ngẩng đầu lên nhìn: "Ừ? Sao vậy?"

"Rốt cuộc thì cậu làm thế nào được vậy?"

"Làm thế nào được cái gì?"

"Ở nơi thế này mà cũng có thể học được, cậu không đói sao? Cậu không thấy ồn ào sao? Cậu không mất tập trung sao?"

"Quen rồi." Thẩm Hành Chu bình thản nói, "Tầng dưới nhà cũ của tôi là tiệm mạt chược."

"Được rồi." Lâm Miên chống đầu, lại hỏi, "Học sinh giỏi, lần thi này cậu xếp thứ mấy trong quận?"

Thẩm Hành Chu thản nhiên nói: "Nhất."

"Nhất?!" Lâm Miên mở to mắt không thể tin nổi, "Cậu ở trong quận cũng nhất luôn á?!"

"Ừ."

"Ôi trời." Lâm Miên kinh ngạc, "Thảo nào chiều nay hiệu trưởng lại hát bài 《Vận may tới》 trong phòng làm việc, cả tòa nhà dạy học đều nghe thấy, hóa ra là vì cậu!"

Trường của bọn họ tuy có thâm niên, nhưng lại nằm ở khu phố cổ, không phải là trường tốt lắm, học sinh học giỏi cũng không nhiều, mỗi lần thi tổng hợp đều bị các trường ở khu phố mới đè bẹp.

Cuối cùng cũng có một Thẩm Hành Chu đến, tranh vinh quang cho trường bọn họ, hiệu trưởng chắc hẳn vui mừng phát điên.

Thẩm Hành Chu hỏi: "Thế cậu thì sao? Lần này cậu thi cũng không tệ chứ?"

"Cũng được." Lâm Miên cười ngại ngùng, "Học sinh giỏi, vậy lúc đó tại sao cậu lại chọn trường chúng tôi vậy?"

"Hiệu trưởng và giáo viên đến tìm tôi, nói có thể miễn toàn bộ học phí ba năm cấp ba, miễn phí ăn ở, còn có thể nhận học bổng. Hơn nữa, thầy Chúc còn ngồi xổm ngoài sòng bạc, đưa bố tôi vào đồn cảnh sát nửa tháng, tôi thấy theo thầy Chúc sẽ có cảm giác an toàn hơn."

"Hóa ra là vậy."

Lâm Miên quay đầu nhìn về phía quầy thu ngân.

KFC buổi tối có hơi đông, phía trước còn có hai cặp phụ huynh dẫn con đến đây tổ chức sinh nhật, Phó Tranh và Chu Tự Viễn vẫn còn đang xếp hàng.

Lâm Miên quay đầu lại, đột nhiên nhớ ra điều gì đó: "Đúng rồi, học sinh giỏi, có thể cho tôi mượn băng dính dán đề sai của cậu không?"

"Được." Thẩm Hành Chu lấy từ trong cặp ra một cuộn băng dính trong suốt siêu to, đưa cho cậu.

"Cảm ơn." Lâm Miên cẩn thận mở sách giáo khoa, lấy mảnh giấy bảng danh dự kẹp bên trong ra.

"Xoẹt" một tiếng, Lâm Miên xé một đoạn băng dính, dán cẩn thận lên mảnh giấy đỏ nhỏ có tên mình.

Bảng danh dự được treo trên bảng thông báo một tháng, trải qua mưa gió phơi nắng, giấy đã hơi ố vàng và giòn, dùng băng dính trong suốt bọc lại mấy lớp, có thể bảo quản được lâu hơn.

Thẩm Hành Chu vui mừng nhìn cậu: "Cố gắng lên, sau này sẽ ngày càng nhiều."

"Ừm. Học sinh giỏi, nếu cậu giữ lại những cái tên trên bảng danh dự, chắc có thể khâu thành chăn để đắp được nhỉ?"

Lâm Miên lại lấy thẻ cơm ra, xé miếng dán lưng Pikachu đã dùng hơn một năm của mình xuống, đổi thành một cái vỏ nhựa mềm trong suốt, nhét thẻ cơm và mảnh giấy đỏ vào bên trong.

"Xong rồi!"

Mười phút sau, Lâm Miên giơ thành quả lao động của mình lên, hướng về phía ánh nắng chiều tà ngoài cửa sổ.

Đúng lúc này, Phó Tranh và Chu Tự Viễn mỗi người bưng một khay đi đến.

"Bạn thân của cậu đâu phải trẻ con, cậu gọi suất ăn trẻ em, tôi đứng bên cạnh thấy ngại lắm."

"Làm gì có ai nhìn cậu, Chu Tự Viễn, cậu tự luyến quá rồi."

"Các cậu về rồi à?" Lâm Miên giơ thẻ cơm lên, quay đầu lại, "Phó Tranh, đẹp không?"

"Đẹp." Phó Tranh mặt không đổi sắc, ngồi xuống bên cạnh Lâm Miên, đưa đồ chơi tặng kèm trong suất ăn trẻ em cho cậu, quay đầu nói với Chu Tự Viễn: "Cậu ấy chính là vậy."

Chu Tự Viễn chửi một câu, ngồi xuống vị trí cuối cùng: "Tôi đến đây mới hai tháng, nhưng tôi cứ mãi không nhớ ra, rốt cuộc thì tôi đã kết bạn với hai cậu bằng cách nào? Giống như mất trí nhớ vậy, chẳng hiểu nổi."

Lâm Miên với tay lấy một cốc coca: "Không nhớ được thì đừng nhớ nữa, chứng tỏ đây là chuyện đã định."

Chu Tự Viễn đặt thùng gà rán gia đình trước mặt bọn họ: "Ăn thoải mái, không đủ thì tôi đi gọi thêm. Tiếp theo còn phải nhờ hai cậu nữa.”

Lâm Miên nắm bắt được từ khóa, ngẩng đầu lên: “Nhờ gì cơ?"

"Bố tôi nói, kỳ thi tháng trước tôi nộp bài trắng, tất cả các môn đều được 0 điểm, vì vậy lần này chỉ cần thi bừa cũng có thể tiến bộ, coi như tôi may mắn thắng."

"Vậy thì?"

"Vậy thì kỳ thi lần sau, tôi phải thi vào top 400 của khối, nếu không, ông ấy sẽ bắt tôi chuyển trường." Chu Tự Viễn đưa tay ra với họ, "Các bạn ơi, đây là chuyển trường đấy! Chúng ta sẽ phải xa nhau! Bài kiểm tra cuối cùng tới rồi!"

Ánh mắt cầu cứu của Chu Tự Viễn đầu tiên hướng về phía Thẩm Hành Chu: "Bạn cùng bàn?"

Vẻ mặt Thẩm Hành Chu nhàn nhạt: "Vào top 400 không khó, là mục tiêu có thể đạt được, cố lên, có vấn đề gì thì có thể đến hỏi tôi."

"Được." Chu Tự Viễn nắm chặt tay y, kiên định gật đầu, sau đó lại quay sang Lâm Miên, “Tiểu Miên..."

Lâm Miên một tay cầm đùi gà rán, một tay cầm cánh gà nướng mật ong, Chu Tự Viễn không biết làm thế nào, chỉ có thể nhìn cậu chằm chằm.

Lâm Miên cũng gật đầu: "Tôi cũng vậy, cậu có vấn đề gì cũng có thể đến hỏi tôi."

"Tuyệt quá..."

Lâm Miên cắn một miếng đùi gà: "Nhưng bây giờ tôi đã vào top 100 rồi, có thể giúp cậu trong học tập không nhiều lắm."

"Ý cậu là gì?"

"Học sinh giỏi nói đấy, học sinh giỏi kèm học sinh kém là không có đâu." Lâm Miên tự tin, "Bây giờ tôi là học sinh giỏi rồi."

Phó Tranh bên cạnh hắng giọng, nhắc nhở cậu, vậy còn tớ thì sao?

Lâm Miên quay đầu lại: "Phó Tranh cậu bây giờ là học sinh trung bình, không giống cậu ta."

Được, được, được, lại bắt đầu rồi.

"Học sinh giỏi bồi dưỡng học sinh giỏi đúng không?" Chu Tự Viễn hít một hơi thật sâu, cuối cùng nhìn về phía Phó Tranh, "Cậu cũng bày tỏ thái độ đi, cậu còn chưa phải là học sinh giỏi mà?"

Phó Tranh nhàn nhạt nói: "Nếu cậu muốn hỏi tôi vấn đề gì, cũng có thể đến hỏi tôi, nhưng tôi cũng không giúp được cậu nhiều lắm đâu."

"Không sao, hai chúng ta cùng học..."

"Không được, tôi phải học cùng Miên Miên."

"Được, vậy tôi, và bạn cùng bàn của tôi, và cậu, và Miên Miên cùng học."

"Chỉ có tôi mới được gọi là 'Miên Miên', cậu đổi cách xưng hô đi."

"Cậu..." Chu Tự Viễn đã nhìn thấu rồi, "Tôi nói cho cậu biết, còn cả Miên Miên của cậu nữa--"

Phó Tranh cau mày, Lâm Miên đang gặm cánh gà nướng, hai người cùng lúc nhìn cậu.

"Nếu kỳ thi lần sau, tôi không thi vào top 400, tôi không chuyển trường, tôi sẽ chuyển lớp ngay, chuyển đến lớp các cậu, ngồi sau hai cậu, chỉ cần hai cậu ngồi cạnh nhau, tôi sẽ chen vào, chỉ cần hai cậu nói chuyện, tôi sẽ chen miệng vào ngay."

"Từ nay về sau, hai cậu sẽ không còn thế giới riêng nữa!"

Lâm Miên mở to mắt: "Chu Tự Viễn, cậu độc ác quá rồi đấy?"

Vẻ mặt Chu Tự Viễn vô cùng kiên định: "Vì vậy hai cậu tốt nhất là bắt đầu thúc giục tôi học ngay đi, và cầu nguyện cho tôi thi được điểm cao."

"Thật không?" Lâm Miên đưa cho cậu ta cuốn sổ từ vựng trong túi, "Nhanh nhanh nhanh, vừa ăn vừa xem, đừng lãng phí thời gian."

"Được." Chu Tự Viễn nhận lấy cuốn sổ, lớn tiếng tuyên bố, "Bắt đầu từ hôm nay, bốn chúng ta chính thức thành lập nhóm học tập!"

Phó Tranh lấy lại cuốn sổ của Lâm Miên: "Từ vựng của Miên Miên đối với cậu quá khó, cậu lấy vở ghi chép tiếng Anh của mình ra xem đi. Học nhanh lên, lát nữa sẽ làm bài kiểm tra ở đây, làm xong rồi mới được đi."

Phó Tranh hơi sốt ruột.

Vạn nhất Chu Tự Viễn thực sự chuyển đến ngồi sau chỗ hắn và Miên Miên thì phải làm sao?!

*

Ngày tháng trôi qua, thời tiết dần trở lạnh, quần áo của Lâm Miên cũng từ áo ngắn tay đổi thành áo dài tay, áo hoodie, áo len, cuối cùng là áo khoác lông vũ.

Sáu giờ sáng mỗi ngày, chiếc đồng hồ điện tử mà Phó Tranh đặt ở đầu giường reo lên, Phó Tranh tắt đồng hồ, nhét quần áo mà hai người sẽ mặc hôm nay vào trong chăn.

Lâm Miên ôm quần áo, ngủ thêm mười phút, tiện thể ủ ấm quần áo, rồi mới dậy.

Hai người mặc từng lớp quần áo dày, sau đó đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Bữa sáng thì nấu mì ăn liền, hoặc xuống dưới nhà ăn sáng.

Ăn sáng xong, hai người đeo cặp sách, chuẩn bị đến trường.

Mùa đông gió lớn, trên xe máy của Phó Tranh có treo một đôi găng tay đi xe máy bằng da, là quà sinh nhật Lâm Miên tặng năm ngoái.

Phó Tranh còn có một chiếc mũ len màu đen trùm kín cả mặt, chỉ hở mắt và miệng, đội vào trông giống như tên cướp ngân hàng, là Lâm Miên tặng năm kia.

Phó Tranh nhận được rất ghét, nhưng mỗi mùa đông đều lôi ra đội.

Phó Tranh đội mũ và mũ bảo hiểm, lái xe máy, chở Lâm Miên đến trường.

Lâm Miên rụt cổ, núp sau lưng hắn, hai tay ôm lấy eo hắn, lén chui vào túi áo lông vũ của hắn để sưởi ấm.

Đến trường, Lâm Miên nghe theo chỉ dẫn của cặp đôi yêu sớm đi trước, chia chiếc khăn len dài màu be trên cổ cho Phó Tranh.

Chiếc khăn len này là mẹ cậu đan tặng, Phó Tranh cũng có một chiếc màu đen, hai người thay nhau quàng hai chiếc khăn len.

Hai người quàng chung một chiếc khăn len, đút tay vào túi áo, áp sát nhau, đi về phía trường học.

Ngay sau đó, cặp đôi yêu sớm đi trước bị cán bộ trực nhật bắt gặp, Lâm Miên và Phó Tranh ngang nhiên đi qua trước mắt họ, khiến cặp đôi kia đồng loạt bất mãn, tại sao lại không bắt họ chứ?

Tất cả cán bộ trực nhật đều biết họ, nếu không biết thì người khác cũng sẽ nhắc nhở lẫn nhau——

Đây là đại ca lớp 11 và bạn thân của hắn.

Đều là con trai, cùng nhau lớn lên, sẽ không yêu sớm, cho dù có yêu sớm thì chắc chắn phụ huynh cũng biết, dù sao thì cũng không cần bắt.

Đến lớp, Lâm Miên nhét cho Phó Tranh một ổ bánh mì nóng, hai người nhanh chóng vào trạng thái học tập, bắt đầu đọc tiếng Anh.

Cuộc sống cấp ba cứ như vậy, tẻ nhạt và buồn chán.

Hàng ngày chỉ có học và học, những câu chuyện cười thỉnh thoảng giữa các bạn học, những câu nói nhầm của giáo viên khi giảng bài, đều có thể trở thành gia vị cho cuộc sống tẻ nhạt.

Như chủ nhiệm lớp đã nói với họ sau kỳ thi tháng đầu tiên, học đến giữa và cuối kỳ, càng lên cao, họ càng muốn vượt qua những học sinh trước, thì càng khó, phải nỗ lực nhiều hơn.

Lâm Miên ngày nào cũng chăm chỉ học hành, nhưng đến kỳ thi tháng thứ hai, thứ hạng của cậu không những không tăng mà còn giảm.

Cậu từ hạng 97 toàn khối xuống hạng 103.

Suýt nữa thì không lọt vào bảng danh dự.

Phó Tranh khá hơn một chút, nhưng vẫn chỉ ở mức hơn 300.

Hai người đều giậm chân tại chỗ.

Tình hình của Chu Tự Viễn cũng không khả quan, cậu ta không lọt vào top 400, chỉ chênh lệch một chút, đang mặc cả với bố mẹ.

Người duy nhất phát huy bình thường là Thẩm Hành Chu, y luôn vững vàng ở ngôi vị số một toàn khối, bỏ xa người đứng thứ hai mấy chục điểm.

Tối hôm đó, đèn bàn sáng trưng, Lâm Miên và Phó Tranh ngồi cạnh nhau trước bàn học, tổng kết phân tích những câu hỏi sai trong kỳ thi này.

Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng gió lạnh ngoài cửa sổ thổi ù ù.

Phó Tranh lấy bút đỏ trong hộp bút của Lâm Miên, viết lên vở bài tập những hướng giải đề mà hắn không nghĩ ra khi làm bài thi.

Đột nhiên, hắn nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng hít mũi.

Phó Tranh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lâm Miên cúi đầu, gần như vùi mặt vào vở bài tập, tay cầm bút càng lúc càng chặt, tốc độ viết cũng ngày càng nhanh.

Phó Tranh gọi một tiếng: "Miên Miên?"

"Ừ?" Lâm Miên không dám nói nhiều, sợ lộ ra giọng nức nở, nhưng Phó Tranh vẫn nghe thấy.

Phó Tranh mím chặt khóe môi, cố gắng an ủi cậu: "Miên Miên, không sao đâu, kỳ thi sau cố gắng tiếp là được."

Lâm Miên dừng viết, cúi đầu, giọng nghèn nghẹn nói: "Không còn mấy kỳ thi nữa, chúng ta sắp lên lớp 12 rồi.”

"Mà tớ đã cố gắng nhiều như vậy rồi, tớ đã bắt đầu dậy sớm để học tiếng Anh, cuối tuần nào tớ cũng đến phòng tự học của trường, những câu hỏi mà Thẩm Hành Chu nói với tớ, tớ cũng đều hiểu."

Lâm Miên vừa nói vừa khóc, giọng nghèn nghẹn.

"Tại sao lại như vậy chứ? Tớ đã nghĩ cả mấy ngày mà vẫn không hiểu, tại sao lại sai nhiều câu hỏi đọc hiểu tiếng Anh như vậy? Tại sao bài luận chỉ được có ba mươi mấy điểm? Tại sao chứ?"

Phó Tranh giơ tay lên, vỗ vai cậu: "Miên Miên, coi như cậu dừng lại để đợi tớ, tại tớ hết, kỳ thi sau chúng ta cùng nhau cố gắng."

"Chính vì cậu mà tớ mới phải thi tốt hơn!" Lâm Miên điên cuồng hít mũi, không nhịn được nữa, "Tớ thi cao hơn một chút, sau này mới có thể che chở cho cậu, cậu sẽ không phải đi lái máy xúc, bây giờ phải làm sao đây? Hai chúng ta đều ngu như vậy!"

Phó Tranh ôm chầm lấy cậu: “Tớ sẽ cố gắng."

Lâm Miên nín khóc, giận dữ đấm hắn, vừa khóc vừa thở không ra hơi: "Ngu chết đi được! Sao lại ngu như vậy chứ? Sau này phải làm sao đây?”