Liên Minh Huyền Thoại: Vạn Tộc Chi Chiến

Chương 126: Lễ Truy Điệu.



Chương 126: Lễ Truy Điệu.

Nhìn thấy các binh sĩ lần lượt đi về nhà nghỉ ngơi, ở tường thành cũng chỉ còn có Xin Zhao và Hải Vinh ở lại, nhìn xung quanh các binh sĩ nằm la liệt dưới đất đau đớn, trong tâm hắn cũng không dễ chịu gì.

Nếu không có Trát Lệnh Đế Vương gia trì, thì không biết bọn hắn có thể chống cự nổi hay không, các binh sĩ lần này người thì chết đi, người thì bị thương quá nặng.

"Xin Zhao ngươi ở đây lo cho mọi người, ta đi lên tường thành một chút!"

Hải Vinh vừa nói xong, thân thể mệt mõi, bước chân vừa đi triệu hồi ra Lục Yêu Long đưa hắn vào bên trong rừng IXTAL, hắn cũng muốn xem thử những Ma Thú lọt vào rừng IXTAL còn sót lại con nào hay không.

Bên trong rừng IXTAL xác Ma Thú cũng nằm la liệt chất thành đống, nhiều vô số kể, không chỉ có xác của Ma Thú ở ngoài Sa Mạc mà còn có không ít Ma Thú của chính khu rừng IXTAL tạo ra.

Bọn chúng vì bảo vệ khu rừng của mình mà tử chiến cùng Ma Thú ở bên ngoài Sa Mạc, đây cũng xem như là một chuyện tốt, nhưng chung quy Ma Thú vẫn là Ma Thú bọn chúng cũng chỉ có bản năng bảo vệ lãnh thổ của mình mà thôi, gặp nhân loại vẫn tấn công bình thường, cho nên lần này bọn chúng có giúp Hải Vinh đi chăng nữa, lần sau gặp phải hắn cũng sẽ giết chết bọn chúng.

Đi vào sâu bên trong một chút, tiến vào nơi ở của Rengar hắn cũng muốn xem thử Rengar có xảy ra chuyện gì hay không, nhớ lại lần đó có con BOSS Ong Độc bay vào bên trong này, sau đó bị Rengar nhảy lên kéo nó xuống.

Có lẽ Rengar đã giết được con BOSS kia, nhưng không biết Rengar có bị thương hay không, đi vào chỉ thấy xác của con BOSS Ong Độc mà thôi, Rengar thì lại không thấy đâu, hắn chỉ đành quay lại tường thành.

Bước lên tường thành, nhìn lên bầu trời Sa Mạc xa xâm, nhớ buổi trưa xác Ma Thú còn nằm la liệt ở dưới mặt đất do Renekton giết chết, mà sau một Khúc Cầu Hồn của Karthus thì Ma Thú và xác của Ma Thú đều đã hóa thành tro bụi tan vào trong hư không.

Trải qua hai đợt Thú Triều, Hải Vinh cũng hiểu rõ có thể sống được ở Không Minh Đại Lục chắc chắn sẽ không dễ dàng gì.

Mặt trời cuối cùng cũng xuống núi, đưa đến một bầu trời tối đen như mực, ở nơi này cũng không đèn điện chỉ có một ít đuốc để soi sáng vào bên trong đêm đen mà thôi, nhưng cũng có một vài nơi như Viện Nghiên Cứu của Jayce hay Tòa Thị Chính là có ánh đèn sáng mà thôi.

Bọn họ công việc bận rộn, cho nên dùng năng lượng Hextech thay điện để thắp sáng cũng là một việc nên làm.

Tuy rằng trời cũng đã tối, nhưng Hải Vinh cũng chưa nghe thấy phần thưởng của kết thúc Thú Triều, chứng tỏ ở đâu có trên Không Minh Đại Lục vẫn đang kịch liệt chống lại Thú Triều.

Mà hắn không biết, giờ khắc này chỉ có ở Sa Mạc của hắn là Ma Thú bị tiêu diệt sạch sẽ mà thôi, còn ở những nơi khác Ma Thú đang xếp thành hàng không khác gì những dòng sông đang ồ ạt tấn công những người khác.

Hắn chính người đầu tiên vượt qua Thú Triều, trước cả các vị Đại Đế, chỉ là hắn không biết mà thôi.

Sức mạnh của Khúc Cầu Hồn chính là một tồn tại mạnh mẽ hơn cả bậc Huyền Thoại, có thể nói Karthus khi sử dụng Khúc Cầu Hồn chính là một Thực Thể Vũ Trụ cấp 18.

Rất nhanh sáng sớm cũng đến xua tan đi một màng đêm u tối mà tĩnh mịch của Sa Mạc đầy nắng gió, đến bây giờ vẫn chưa có thông báo của hệ thống chứng tỏ đã qua một đêm trôi qua nhưng Thú Triều vẫn chưa kết thúc.

Hải Vinh cũng không để ý chuyện đó nữa, Lãnh Địa của hắn vượt qua được Thú Triều đã là rất tốt rồi, không quá quan tâm những người khác, hắn hiện tại còn lo chưa xong chuyện của hắn lấy đâu ra lo cho người khác.

Hải Vinh vẫn như thường ngày, bước xuống lãnh địa, không khí hôm nay cũng rất là lãnh đãm đạm khắp cả Lãnh Địa của hắn, mọi nhà đều treo cờ trắng, trên con phố nhỏ mới xây xong rất nhiều người khóc than cho những binh sĩ ngã xuống.

Ngày hôm nay Lucy tổ chức một Lễ Truy Điệu cho những người đã mất, nàng muốn an tán bọn họ nằm ở bên trong nơi chuẩn bị xây dựng Đài Tưởng Niệm, như vậy mới an ủi được linh hồn của những người đã chết, với an ủi được sự đau lòng trong thâm tâm của những người còn sống.

Khắp con phố, vô số thi thể mặc chiến giáp, trên ngực còn để thanh kiếm, chứng tỏ bọn họ từng là một chiến binh rất bất khuất nơi sa trường, ngày hôm nay chết đi, nhưng không có rời xa quê hương, cho dù là chết đi cũng chết đi trên chính mảnh đất của mình.

Hải Vinh từ trên tường thành nhìn xuống, nhìn lĩnh dân khóc lóc, đau thương, mà bên trong lòng hắn cũng có một chút rĩ máu, không biết từ bao giờ trong thâm tâm của hắn đã xem An Việt Thành chính là nhà của mình, người dân ở nơi này chính Cha Mẹ, Anh Chị Em của mình, hắn không biết từ bao giờ đã xem bọn họ như người thân của mình.

Trong thâm tâm của Hải Vinh vẫn còn có một mặt cực kỳ yếu đuối, cho dù là bên ngoài không có rơi lệ, nhưng trong lòng hắn đã rĩ máu, ngày hôm nay của An Việt Thành là một ngày buồn.

Hải Vinh cũng không dám nhìn cảnh đưa bọn họ xuống lòng đất, hắn quay đầu sang chỗ khác, nhìn thẳng ra ngoài Sa Mạc mà tự an ủi chính mình.

Mà bên trong An Việt Thành tất cả mọi người vẫn tiếp tục Lễ Truy Điệu, có một số người trách Hải Vinh rằng vì hắn mà người thân bọn họ chết đi, nhưng hôm nay Lễ Truy Điệu của bọn họ, hắn lại không tới, nhưng họ đâu biết rằng trong lòng của Hải Vinh lúc này đau không kém gì bọn họ.

"Hạ Thổ!" Một ông cụ lớn tuổi, đưa tiễn chính người con trai của mình xuống lòng đất, an tán, trong khuôn mặt của ông rất đau buồn, nhưng ông không trách bất cứ ai, mà ông ngược lại còn rất tự hào về người con trai này của mình.

Thi thể của vị binh sĩ đó từ từ nằm vào trong một cái quan tài gỗ được chế tác thô sơ, trên ngực anh vẫn còn cầm chặt thanh kiếm, từ từ những người khác cũng xúc đất lấp anh lại, trên bia mộ của anh người ta khắc tên anh như là một vị Anh Hùng đã xả thân bảo vệ quê hương.

Những binh sĩ khác nằm xuống cũng rất nhanh chóng Hạ Thổ, bọn họ cũng như vị binh sĩ vừa rồi, cứ thế được khắc tên trên bia mộ của mình hai chữ Anh Hùng.

Ông cụ đau lòng hét lớn, nhìn một đám người đang trách trách móc móc lĩnh chủ của ông "Các ngươi trách trách móc móc cái gì hả? Lĩnh chủ đại nhân dễ dàng sao? Lĩnh chủ đại nhân muốn bọn họ bỏ mạng sao? Lĩnh chủ đại nhân vì cái gì mà phải đứng trên tường thành chiến đấu, Xin Zhao Tể Tướng vì cái gì mà phải xông pha chiến trường hả? Vì cái gì? Không phải vì chính các ngươi sao?" Ông lão tức giận, đập mạnh cây gậy xuống đất, nhìn một đám vô tri đáng trách móc Hải Vinh.

"Hồ Thúc, thúc nói như vậy là đúng, bọn ta sao dám trách móc lĩnh chủ đại nhân chứ? Chỉ là vì sao? Vì sao ngài ấy không đến?"

"Ngài ấy dám nhìn mặt chúng ta sao? Ngài ấy dám sao? Các ngươi nghĩ ngài ấy chỉ huy bọn họ đánh trận, nhìn thấy bọn họ ngã xuống, ngài ấy còn trẻ như vậy chịu đựng nổi sao?" Ông Cụ đau đớn hét lớn, trong đôi mắt của ông có một phần chua xót vì con trai mình đã chết, càng sót xa hơn cho Hải Vinh còn trẻ như vậy đã phải gánh vác nhiều thứ trên vai.

"Lĩnh chủ thì sao? Sức mạnh to lớn thì sao? Không phải ngài ấy cũng chỉ là một con người bằng da bằng thịt thôi sao? Ngài ấy mới bao nhiêu tuổi mà đã phải chăm lo cho hơn ngàn người trong lãnh địa, ngài ấy phải chăm lo cho từng người đã mất, ngài ấy phải cố gắng càng mạnh hơn để phải đối đầu với vô vàng thứ khó khăn bên ngoài, lần này là Thú Triều còn lần sau thì sao? Có thể là Chiến Tranh nhưng ngài ấy vẫn đứng đó bảo vệ các ngươi, bảo vệ một đám vô tri các ngươi!"

Ông cụ giọng nói to lớn, truyền khắp cả Lễ Truy Điệu, làm cho toàn bộ những người ở đó không có một ai dám lên tiếng phản bác, bọn họ nào nghỉ nhiều được như vậy, bọn họ chỉ biết Lĩnh Chủ sẽ giúp bọn hắn có cuộc sống tốt đẹp mà thôi.

Hải Vinh từ xa cũng nghe được giọng nói của Ông Cụ, hắn muốn đợi mọi người rời đi sẽ đến viếng thăm bọn họ, lại vô tình nghe được lời này của Ông Cụ, hắn cũng có một chút xót xa cho Ông Cụ, ông đã lớn tuổi như vậy mà con trai ông đã đi trước, người đầu bạc phải tiễn kẻ đầu xanh không có người cha nào dễ chịu cả.

Hải Vinh tuy là Lĩnh Chủ chăm sóc cho toàn bộ Lãnh Địa đi chăng nữa, cũng chưa chắc hắn sẽ làm hài lòng tất cả mọi người, dù sao nơi này bọn họ cũng chỉ là người bình thường, nhìn thấy cái chết ai mà không sợ, trước kia là sợ chết đói, sau này êm ấm rồi thì lại sợ chết bởi móng vuốt của Ma Thú, sau này an toàn rồi thì lại sợ phải chết trên chiến trường.

Hải Vinh chưa từng trách bọn họ, bọn họ có một chút không vui, có một chút trách móc cũng là điều nên làm, dù sao người chết cũng là người thân của bọn họ, người chết không thể sống lại, cho dù có nói bao nhiêu lần đi chăng nữa cũng không có tác dụng, bọn họ trách móc một chút cũng tốt.

Đưa thi thể toàn bộ của 287 Binh Sĩ ngã xuống chôn cất ở nơi này, sau này sẽ là Đài Tưởng Niệm các binh sĩ đã nằm xuống, người cũng lần lược trở về nhà, ngày hôm nay đối với bọn họ như thế đã đủ rồi.

Hải Vinh nhìn thấy không còn ai, hắn một mình đi lại gần 287 bia mộ, một vò rượu khó khăn lắm mới lấy được từ chỗ Yasuo còn chưa kịp uống, hôm nay hắn muốn cùng tất cả các binh sĩ đã nằm xuống uống một bữa.

"Xin lỗi, không thể uống cùng các ngươi khi còn sống, hôm nay ta kính các Anh Hùng của An Việt Thành một ly!"

Hôm nay An Việt Thành trải qua một ngày Buồn!

Ta chỉ cần là chính ta, mặc kệ những lời thị phi của người đời, mệnh ta do ta quyết định, không cần người đời dò xét. .