Yorn, Lindis và thằng Hiếu đã đến pháp trường. Nhìn thấy vũng máu trên sàn nhà, thằng Hiếu ngạc nhiên, nói:
- Ê! Có khi nào thằng Hùng nó chết rồi không? Nhìn nè! Máu nhiều thế này chắc ...
- Nhóc im đi! - Lindis hét to.
Yorn lại nói tiếp:
- Có vẻ như Xeniel đã chém rất mạnh nên mới mất nhiều máu như vậy. Nhưng nhìn này ... hình như có ai đó đã đem thằng nhóc đó đi rồi.
- Cái gì? - Hai người kia ngạc nhiên.
Lindis nhìn một lúc rồi nói:
- Hình như ... máu ở đây là nhỏ giọt. Hiểu rồi, người này đã bay và mang thằng nhóc đó.
- Ai? Ai chứ? - Thằng Hiếu hỏi.
(Bể nước hồi sinh)
Tôi ngâm mình trong bể nước hồi sinh, ngủ say như chết. Còn Zephys và Lauriel thì ngồi ở trên. Zephys ôm Lauriel rồi nói:
- Em à ...
- Hử? Chuyện gì vậy anh?
- Anh có một món quà bất ngờ muốn tặng em. Em hãy nhắm mắt lại đi.
Maloch đi tới và nói:
- Zephys! Lại đây tôi hỏi cậu chút chuyện.
- Vâng tôi biết rồi.
Maloch dẫn Zephys ra ngoài hành lang rồi đấm vào đầu Zephys khiến cậu ta xỉu tại chỗ.
(Bên trong)
- Này anh ơi! Em mở mắt được chưa ư ư ư ... - Ai đó đã bụm miệng Lauriel. Cô bị tẩm thuốc mê và bất tỉnh. Hắn đem Lauriel đi.
Một lúc sau, Yorn, Lindis và thằng Hiếu tìm thấy Zephys đang nằm bất tỉnh ở hành lang. Yorn lay Zephys dậy, nói to:
- Này Zephys! Tỉnh dậy đi! Sao cậu nằm ở đây vậy?
- Ơ ơ là mấy người hả? Sao tui ... lại ở đây thế này ...
Lindis nói to:
- Cậu nói đi: Chuyện gì xảy ra vậy?
- Tôi cũng không nhớ nữa ...
Đột nhiên bên trong tôi hét to:
- Trời đất ơi! Lại là tên Xeniel! Chết tiệt ...
Họ chạy nhanh vào trong. Zephys hỏi:
- Cái gì? Tên Xeniel làm gì?
- Cái gì! - Zephys vô cùng sốc. Tôi liền nói to:
- Zephys! Đi theo tôi!
Nói xong tôi kéo Zephys đi.
(Pháp trường)
Lauriel bị treo trên thánh giá. Tên Xeniel nói to:
- Cô đúng là không biết nghĩ gì cả. Đã là thiên sứ, nếu có thai sẽ rất nguy hiểm. Thế mà cô vẫn chấp nhận được sao?
- Tôi không quan tâm ...
- Đã thế tôi gϊếŧ chết hai mẹ con cô luôn!
"XOẸT". Xeniel đâm một nhát chí mạng vào người Lauriel. Máu chảy xối xả.
Tôi và Zephys cố gắng chạy nhanh nhất có thể. Nhưng có lẽ mọi chuyện đã quá trễ. Lauriel bị đâm một phát chí mạng và cô đã không cầm cự được. Cô đã chết.
Zephys chạy đến chỗ Lauriel, nói trong tuyệt vọng:
- Em ... em ... Trả lời anh đi ...
- Quá trễ rồi tên ngốc ạ. Cô ta ... đã chết rồi ... - Xeniel vừa nói vừa cười một cách nham hiểm. Zephys hét to:
Zephys tung cây lao về phía Xeniel. Nhưng ... Hades đã chặn lại. Hades nói:
- Cô ta đã vi phạm luật của Cung điện Ánh Sáng. Đáng lẽ ta xử nhẹ cho cô ta, nhưng Xeniel thì nhất quyết ...
- Ngươi im đi! Ngươi không thể nào hiểu được đâu! - Nói xong Zephys lao người về phía Hades định vật cậu ta, nhưng Hades đã đánh bật ngửa Zephys, và nói:
- Đúng! Ta không hiểu. Và ta cũng không cần hiểu lòng dạ của một tên đồng phạm như ngươi. Đáng lẽ ta xử ngươi tội chết, nhưng ta tha cho ngươi. - Hades nói.
Tôi và Zephys nghiến răng nhìn hai người họ. Xeniel lại nói:
- Zephys ... nhà ngươi yêu Lauriel, nhưng ta ... ta cũng yêu cô ấy! Ngươi có biết ta đã phải thầm thương trộm nhớ cô ấy suốt 14 năm trời không hả?
- Cái ... cái gì chứ? Ngươi ... không giỡn chứ Xeniel? - Hades ngạc nhiên.
- Ngươi im đi! Ngươi sẽ chẳng bao giờ hiểu được đâu ..."
(14 năm trước)
Lúc ấy, Xeniel vẫn còn là một đứa trẻ. Cậu có một gia đình không hạnh phúc cho lắm. Bố bỏ đi từ nhỏ, mẹ cậu phải tần tảo chăm sóc cậu. Biết được, Xeniel hết lòng thương yêu mẹ. Hôm nọ, Xeniel hỏi mẹ một câu:
- Mẹ ơi.
- Gì con, Xeniel?
- Mẹ ơi. Tại sao con người lại chết?
- Ơ cái này ... à thì là thiên sứ đã lấy hồn của người đó nên người đó chết.
Xeniel nghe vậy liền nói:
- Con sẽ không để thiên sứ lấy hồn mẹ đâu!
Xeniel nói chắc chắn như đinh đóng cột. Nhưng rồi mấy ngày sau, mẹ cậu đã qua đời vì bị sét đánh. Xeniel khóc cả mấy ngày, rồi nhìn lên trời hét một câu:
- Con thiên sứ chết tiệt kia! Ta sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi!
Thế rồi đột nhiên cậu ta bay lên trời.
(Tại thiên đàng)
Xeniel đi một vòng trên ấy và cứ luôn thắc mắc: Đây là đâu? Cái đó là cái gì? Sao ai ở đây cũng có một đôi cánh sau lưng như thế? Những câu hỏi ấy cứ tới mãi. Đột nhiên có một cô bé đến vỗ vai Xeniel và nói:
- Này bạn ơi. Có người cần gặp bạn kìa.
- Gì chứ? Ai vậy?
- Là mẹ mình ấy. Mẹ mình làm thiên sứ trên kia kìa.
Thế là Xeniel được cô bé ấy dẫn đến chỗ của thiên sứ. Thiên sứ ấy liền nói:
- Cái thằng nhóc Xeniel này mới tí tuổi đầu mà đã ăn nói xấc xược thế à?
- Ơ cô nói gì vậy?
- Nhà ngươi dám chửi ta đấy thôi.
- Chửi? Cô nói gì vậy? Mà tôi phải hỏi cô trước đó: Sao cô lại lấy hồn của mẹ tôi?
- Nhà ngươi im ngay! Lauriel, tống nó vô ngục.
Xeniel liền đấm vào mặt Lauriel, hét to:
- Này thì tống! Cút!
Nói xong Xeniel bỏ chạy. Mọi người đuổi theo và bắt được cậu. Thế là Xeniel bị bắt vào ngục.
Ngồi trong ngục, cậu ta vẫn đau đáu ước muốn trả lại hồn cho mẹ. Nhưng điều đó là điều không thể. Cậu cứ ngồi trầm ngâm trong ngục, chẳng nói nên lời. Ngay lúc đó Lauriel bước vào. Cô cầm một ổ bánh mì trên tay với ít sữa. Cô hồn nhiên nói:
- Này bạn ơi. Ăn đi.
- Cứ để đó đi. Tí nữa tui ăn.
- Ăn lẹ đi nha kẻo hồi nó mềm hết ngon đấy.
Nói xong Lauriel ngồi xuống nhìn Xeniel. Xeniel cũng chẳng quan tâm gì đến Lauriel mà cứ thản nhiên ăn. Trong lúc Xeniel đang ăn, Lauriel ngắm cậu với ánh mắt hồn nhiên của một đứa trẻ con. Lauriel nói:
- Cậu cố đợi một thời gian nhé. Mình sẽ cố xin phép mẹ mình thả cậu ra.
- Ừ. Ráng xin đi chứ ở trong này ngột quá ...
- Ừ. Để mình xin cho. Cậu ăn nhanh đi.
Nhìn mặt Lauriel mà Xeniel tưởng như cậu đã cảm nắng Lauriel bao giờ. Một lúc sau, Lauriel đi ra ngoài.
(Hôm sau)
Xeniel đợi mãi mà Lauriel không đến, chỉ có mỗi tên lính canh. Cậu liền hỏi:
- Này anh ơi. Cô bé tóc màu vàng có cái cánh màu trắng đâu ạ?
- À Lauriel đấy hả? Cô ta bị mẹ bắt vào phòng đánh rồi. Hời ... tội quá ...
- Cái gì! - Xeniel ngạc nhiên.
- Ờ. Tôi cũng muốn cứu nó lắm nhưng khổ nỗi ... ai động vào mẹ nó sẽ bị trừng phạt nặng lắm.
Xeniel nói to:
- Hãy để tôi cứu nó!
Tên lính canh ngạc nhiên nhưng cũng mở cửa phòng giam cho Xeniel.
(Trong phòng)
Lauriel bị mẹ đánh gần cả chục nhát vào người. Cô rên la rất nhiều, nhưng chẳng ai thèm chú ý đến. Mẹ cô còn nói:
- Mẹ chưa xử tội tên kia mà con còn dám xin thả tên kia hả?
- Mẹ tha cho con đi mà ... - Lauriel năn nỉ.
Mẹ cô liền lấy cây roi đặc biệt của thiên đàng ra. Đó là roi làm từ mây, đánh rất đau, một phát đánh mà ba tháng sau vẫn còn vết. Lauriel giật mình, nài nỉ:
- Mẹ tha con đi ...
- Tha này! Tha này! - Mẹ cô đập cô gần cả chục phát. Đến lúc này, Lauriel kiệt sức, không thể giơ một ngón tay lên nữa.
- Ha ha ha! Phát cuối cùng ...
Lauriel nhắm nghiền mắt lại. Nhưng phát đánh ấy không trúng vào cô mà trúng vào Xeniel. Cô ngạc nhiên, hỏi:
- Ủa cậu? Cậu làm gì thế?
- Bà kia! Bà lấy mạng mẹ tôi chưa đủ hay sao mà còn muốn lấy mạng nó nữa?
- Ngươi ... ngươi dám ...
- Mà ta thấy bà còn ác hơn quỷ nữa. Con của bà mà bà còn đánh tới tấp như vậy sao?
- Tên kia! Tin ta đuổi ngươi xuống hạ giới không?
Xeniel không nói gì cả. Mẹ Lauriel liền đày cậu xuống lại trần gian. Nhưng ... trong khi mẹ cô làm phép, cậu đã nắm chặt tay Lauriel và vô tình, Lauriel xuống chung với Xeniel.
(Trần gian)
Xeniel từ từ mở mắt ra. Cậu liền nói:
- Mình xuống đất rồi à? Nhưng ... tay mình đang nắm cái gì đây?
Cậu quay lại từ từ và nhìn thấy Lauriel. Cậu ngạc nhiên, nói to:
- Oái oái! Chết rồi! Phải tìm cách đưa cô ta lên kia mới được. Cá ...
Chưa nói xong, Lauriel nắm lấy Xeniel và nói:
- Đừng mà! Đừng đưa tôi lên đấy. Hãy để tôi ở thế giới này đi.
- Nhưng vậy liệu có ổn không?
- Ổn mà!
Hai người họ quyết định đi vào khu rừng Chạng Vạng. Họ dựng một căn nhà nhỏ xinh ven con suối. Tất nhiên hai người họ vẫn là trẻ con nên ngôi nhà trông có vẻ méo mó. Nhưng sống cũng được.
(Một thời gian sau)
Jinna và Yorn vô tình đi vào khu rừng Chạng Vạng và tìm thấy hai người họ. Hai người đó mời Lauriel và Xeniel gia nhập Cung điện Ánh Sáng.
(Hiện tại)
Zephys nghe vậy liền nói:
- Thầm thương trộm nhớ gì hả ông nội?
- Ngươi thì biết gì chứ? Ta đã yêu cô ấy ... nhưng mà ... ta không dám nói ra vì đó là luật. Nếu như ta vi phạm luật thì ...
- Ngươi đúng là ngốc, Xeniel. Muốn có được tình yêu, ngươi phải vượt qua mọi giới hạn. Chỉ vì cái luật áy mà nhà ngươi không dám tỏ tình sao?
- Ta ... ta ...
Tôi bước vào, nói:
- Đúng đó! Và ta cũng không ngờ ngươi lại chơi trò bỉ ổi đến thế. Ngươi dám hối lộ Maloch để dụ Zephys đi ra và bắt cóc Lauriel sao?
- Hừ. Ngươi phát hiện ra thì cũng đã muộn rồi. Lauriel đã chết!
- Ngươi nghĩ vậy sao? - Vừa nói tôi vừa tiến lại gần Lauriel và nói: "Cắt". Tức thì, Lauriel tỉnh dậy. Xeniel ngạc nhiên, nói:
- Cái ... cái gì?
- He he! Thực ra, trên thanh kiếm nhà ngươi cầm ta tẩm một ít thuốc diễn sâu. Nên cô ấy mới diễn đến mức chết thôi.
- Đúng đó. - Lauriel nói thêm.
Xeniel ngồi gục xuống và khóc. Tôi đỡ Xeniel dậy và hát:
" ... Nhưng nếu yêu em là sai thì anh đây không cần đúng ..."
_________________________