Liệp Lang Đảo

Chương 33



(Công tượng: thợ, thợ thủ công,…)

Sau khi Trình Khản giao phó cho Naga buổi tối mang theo Sa Tả tới tìm mình rồi liền rời đi, không nói thêm gì nữa.

Sa Tả nhìn theo bóng lưng Trình Khản, đột nhiên cảm thấy trong lòng rất hỗn loạn. Không sai, hiểu rõ mọi chuyện và quay trở về AS là suy nghĩ từ trước tới nay của cậu, vô luận thế nào cậu cũng phải quay về AS, vô luận cậu là nhân loại bình thường hay là vật thí nghiệm, cậu không thể nào bị người khác chi phối như vậy, nhưng hiện tại, dưới tình huống tất cả đều còn rất mờ mịt, Trình Khản đột nhiên muốn cậu quay về AS, cậu nhất thời rất hỗn loạn.

Cậu muốn trở về, cậu muốn về nhà, nỗi nhớ ba mẹ chưa từng nguôi ngoai trong cậu.

Thế nhưng, bí mật của đảo Liệp Lang vẫn còn là màn sương mù dày đặc, nếu đi bây giờ thì cậu còn có thể quay lại đảo không? Cậu còn biết được tất cả không? Cậu còn cơ hội đem tất cả những thứ phản nhân đạo kia nói cho mọi người biết không?

Người ở AS đều sống trong ảo tưởng, mọi thông tin bọn họ có được đều do chính phủ liên bang cung cấp, không một ai nghĩ rằng kế hoạch A-dam hoàn mỹ sớm bị cấm đoán vẫn còn đang bí mật tiến hành, chưa từng gián đoạn, hơn nữa thực nghiệm này sẽ mang đến kết quả gì cho nhân loại đây?

“Đi”. Naga dùng ngón tay chọc vào đầu Sa Tả đang ngồi xổm bên cạnh.

“Đi đâu?”. Sa Tả đứng lên.

“Đi đến nơi an toàn”. Naga kiểm ra lốp xe, đường trên đảo rất gồ ghề, toàn là đá sắc nhọn, vì thế bánh xe bị mài mòn rất nghiêm trọng, “Bọn người kia sẽ đến tìm cậu”.

“Còn chạy được không?”. Sa Tả không yên tâm nhẹ đá vào bánh xe, hẳn là mỗi lần đi Tự Do thành, Naga đều phải thay bánh xe.

“Có thể, hỏng rồi tính”. Naga lên xe.

“Ai sẽ đến tìm tôi, bọn họ là ai, người của Sở nghiên cứu sao?”. Sa Tả leo lên xe, cảnh giác nhìn xung quanh, không có gì bất thường.

“Là quân đội”. Naga khởi động xe, chạy về phía trung tâm hòn đảo.

Quân đội? Sa Tả nhíu mày, Sở nghiên cứu thuộc về quân đội liên bang sao? Kế hoạch ban đầu được đề xuất bởi chính phủ liên bang, nay lại được kiểm soát bởi quân đội?

Thời tiết trên đảo biến đổi rất nhanh, bầu trời âm u bắt đầu nổi tuyết, xen lẫn gió rét thấu xương.

Sa Tả kéo áo, ngẩng mặt nhìn hoa tuyết đang rơi xuống, AS rất ấm, một năm bốn mùa không có gì khác nhau, nhiệt độ luôn luôn ổn định, lúc lên đến đảo thì cậu mới nhìn thấy tuyết. Loại viên băng nhỏ xíu lạnh buốt vừa chạm vào da người đã tan thành nước khiến cậu cảm thấy thế giới này thật kỳ diệu, đồng thời cậu cũng phát hiện mình không còn sợ lạnh như lúc vừa mới lên đảo, không biết là đã thích ứng với thời tiết rét mướt hay là do cơ thể có biến hóa.

Trung tâm của đảo có rất nhiều khe núi, hai bên là vách núi dựng đứng, địa hình hiểm trở, môi trường xung quanh cũng kém hơn rất nhiều so với rìa đảo, ngoại trừ nguyên trụ dân và một vài động vật biến dị thì có rất ít dấu vết con người.

Naga chạy xe vào một trong những khe núi, hắn hiểu rõ địa hình trên đảo như lòng bàn tay, với vô số kinh nghiệm trốn chạy, hắn biết rõ địa điểm nào là tốt nhất để tránh né những thiết bị tiên tiến của quân đội.

Giữa trời tuyết lả tả, Sa Tả nhìn thấy phía trước có một lối vào, môi trường xung quanh vốn âm u lại thêm tuyết lớn nên càng trở nên quỷ dị, tầm nhìn chỗ nào cũng mờ mịt.

Khi cách lối vào khe núi còn hơn một trăm mét, Naga đột nhiên dừng lại.

“Xe hỏng hả?”. Sa Tả cúi đầu muốn nhìn bánh xe.

“Có người”, giọng Naga rất trầm, “Ở ngay phía trước”.

“Quay lại sao?”. Sa Tả không có ý định tìm kiếm nơi có người ẩn nấp, cậu tin tưởng cảm giác của Naga, một người có thể phán đoán người phía sau đang mở mắt hay nhắm mắt, sẽ không phán đoán sai.

“Quá muộn”, Naga xuống xe, tay chạm vào vòng dây xích trên đùi, “Người không nhiều, có lẽ… bốn hoặc năm”.

“Giết tới?”. Sa Tả cũng theo xuống xe, cậu có súng Kiệt Tu cho, nhưng chỉ có bốn viên đạn, ngoại trừ súng, trong giày cậu còn có một con dao, “Tôi có súng”.

“Chúng ta chạy tới, bọn họ sẽ không giết chúng ta, mà là muốn bắt sống, không phải sợ”. Naga ngồi xổm xuống, đưa tay mò mẫm dưới đáy xe, “Trên vách đá phải bên trong khe núi có một hang động, bọn họ sẽ không lên được, động có thể thông đến tòa thành của Bàng Ca, vào trong rồi lại nói”.

“Ừ”. Bắt sống? Sa Tả nhìn chằm chằm phía trước, trong lòng hồi hộp vô cùng, so với lần Tự Do thành và tòa thành chiến đấu, cậu xông ra cứu người càng thêm lo lắng, tay run run, cậu nhìn chòng chọc vào cảnh vật mơ hồ giữa tuyết trắng và sương mù, luôn cảm thấy có bóng dáng người khẽ lay động, “Naga, có lẽ do khẩn trương quá nên tôi có ảo giác, tôi nghĩ là tôi có thể nhìn thấy bóng người”.

“Vậy nhìn tiếp đi, biết đâu thấy thật”, Naga đứng lên, trong tay hắn xuất hiện một thứ khác, là một khẩu súng bạc, “Cậu không còn giống như lúc trước, có năng lực nào đó cũng không ai biết”.

Sa Tả không lên tiếng, sự chú ý của cậu đã bị khẩu súng trên tay Naga hấp dẫn, đây không phải loại súng tự chế tạo trong Tự Do thành, đây là công nghệ mới của AS, súng có thể cố định trên cánh tay, có thể tự động điều chỉnh sai số bắn, cũng không dùng đạn, mà dùng tia bức xạ, đây là vũ khí do quân đội liên bang nghiên cứu chế tạo ra từ mười năm trước và được đưa vào sử dụng.

Cậu thật không ngờ ngoại trừ vòng xích, Naga còn có vũ khí tiên tiến như vậy, hơn nữa còn giấu dưới đáy xe.

“Trước giờ anh chưa từng nói với tôi là anh có vũ khí lợi hại vậy nha…”. Sa Tả luồn tay sờ khẩu súng trong túi, dưới so sánh, súng lục chỉ là món đồ chơi.

“Tôi quên”, Naga xoay người, “Muốn đổi không?”.

“Không cần, tôi đâu biết xài”. Sa Tả lắc đầu.

“Đi”. Naga không nói thêm gì khác, xoay người đi vài bước, sau đó bắt đầu chạy.

Sa Tả không chần chừ, nhanh chóng theo sau hắn chạy đến lối vào khe núi. Chạy được một đoạn ngắn, cậu phát hiện mình có thể đuổi kịp Naga, tuy rằng tốc độ của Naga không bằng với tốc độ siêu thường của nguyên trụ dân, nhưng so với người bình thường thì nhanh hơn rất nhiều, lúc phát hiện điểm này, Sa Tả nhất thời có lòng tin với chính mình.

Đúng thế, Sa Tả mày hiện tại đã khác trước, có lẽ thật sự còn có rất nhiều năng lực ẩn dấu trong cơ thể mà mày không phát hiện, chúng nó đang đợi được thức tỉnh.

Ở lối vào quả nhiên có người, lúc Sa Tả phát hiện trong màn sương mù bên trái có bóng người thì nghe thấy một tiếng “Bùm”, mặt đất phía trước cách Naga chưa được ba mét chợt nổ tung, đá vỡ như đạn bay về phía họ, kèm theo ánh sáng cường độ cao khiến người khác không mở mắt nổi.

Một cái lưới lớn cũng đồng thời mở tung ở phía trên bọn họ.

Quả nhiên là muốn bắt sống, lại còn dùng đến lưới!

Người đến bắt bọn họ biết rất rõ điểm yếu của Naga, vì vậy sử dụng ánh sáng mạnh để giảm bớt sức mạnh của hắn.

Naga giơ tay lên che lại, đồng thời huýt sáo, tiếng huýt sáo to rõ hơn so với bất cứ thứ gì, xuyên thấu sương mù truyền tới không trung.

Loại ánh sáng cường độ mạnh này có thể xuyên qua mũ của hắn, hắn lập tức cảm thấy đau đầu vô cùng. Nhưng cơn đau này không đủ làm quấy nhiễu phán đoán và hành động của hắn, tay của hắn giũ vòng xích, vòng xích trượt xuống từ trên đùi, vung về phía lưới của đối phương.

Khi vòng xích va chạm với lưới liền phát ra âm thanh lanh lảnh của kim loại, đây không phải là một cái lưới bình thường, nhưng vòng xích mang theo đinh nhọn vẫn cắt thủng một lỗ trên lưới.

Sa Tả theo Naga vọt tới.

Lúc Sa Tả vượt qua lưới, trong tích tắc đó, cậu thử tính góc độ khi lưới từ trên không ụp xuống bọn họ, cậu thấy phát cáu vì hiện tại suy nghĩ không chịu khống chế của mình, không biết lúc nào cậu mới có thể thật sự khống chế được suy nghĩ của mình.

Nhưng vào lúc này, cậu thấy bên trái có người tung lưới về phía bọn họ, người nọ mặc trang phục quân đội liên bang, trên tay không có vũ khí nào khác, tầm nhìn cũng không đặt trên người bọn họ, mà là nhìn về phía đối diện, cũng chính là bên phải bọn họ. Naga cũng phát hiện sự tồn tại của người này, từ biến hóa nhỏ trên vai Naga, Sa Tả nhìn thấy hắn muốn tấn công người này. Nhưng đại não cậu giống như điên cuồng mà nhanh chóng xác định người phía bên phải sẽ tạo ra mối uy hiếp lớn hơn. Vì vậy, cậu hô to: “Bên phải trước! Hướng 2 giờ!”.

Sau khi “Hướng 2 giờ” được bật ra, cậu liền hối hận. Đây là cách thức cậu dùng để xác định phương hướng kẻ địch với đồng đội khi chơi trò chơi ở AS, đối với Naga sinh hoạt tại đảo Liệp Lang, trong điều kiện gần như nguyên thủy này, hắn khẳng định không biết hướng 2 giờ là hướng nào.

Sa Tả, mày thật là AS ngu ngốc mà!

May mắn thay là Naga không vì 2 giờ mà do dự, giơ tay hướng về bên phải nả một phát súng.

Không có tiếng súng, không có mùi khói, cũng không có ánh lửa, Sa Tả nhìn thấy lúc Naga giơ tay lên, đằng sau tảng đá phía bên phải có người ngã xuống.

Cậu không có tự tin rằng mình có thể bắn trúng mục tiêu như Naga hay không, nhưng giữa lúc chạy trốn, cậu vẫn giơ súng lên, nã một phát đạn vào người phía bên trái.

Ngay giữa ấn đường.

Lúc hai người ngã xuống, lại có một tấm lưới bắn ra phía sau lưng bọn họ.

Căn cứ vào tốc độ di chuyển hiện nay, Sa Tả biết tấm lưới không vây được Naga, nhưng lại vây được chính mình.

Tốc độ của cậu không thể nhanh hơn được nữa, cùng lúc đó, cậu nghe được một tiếng súng nặng trĩu vang lên, tiếp theo liền cảm giác được có một viên đạn găm vào eo mình.

Sa Tả hơi lảo đảo, xong rồi!

Naga cầm vòng xích vung về phía sau, nó quấn lấy cánh tay Sa Tả, tiếp đó có lực kéo rất lớn truyền đến, kéo cậu về trước, Sa Tả cắn răng nén chịu cơn đau trên lưng, nhảy người lên theo lực kéo lớn này.

Cậu bị Naga kéo bay, ném tới mặt đất nham thạch phía trước, lưới ập vào khoảng không.

“Đứng lên”. Naga xông tới dùng sức kéo tay cậu, xách cậu lên từ dưới đất.

Không trung truyền đến vài tiếng rít của Đức Lạp Khố, Sa Tả thấy được ít nhất có bốn con Đức Lạp Khố đang lao xuống, chắn phía sau bọn họ. Chúng nó vừa rít vừa vỗ cánh không ngừng, luồng không khí cực mạnh cuốn lên vô số cát đá, phía sau bọn họ lập tức rơi vào hỗn loạn.

“Lên!”. Naga lôi cậu chạy một đoạn đường rồi dừng lại.

Sa Tả biết Naga muốn cõng cậu leo lên hang động trên khe núi kia, cậu cố hết sức nhảy lên lưng Naga, ôm hắn thật chặt, cậu cảm giác Naga dồn sức bật nhảy rồi bắt đầu trèo lên.

Tốc độ trèo lần này của Naga khiến Sa Tả giật mình, cậu có thể cảm nhận rõ cơ thể căng cứng của Naga, hoàn khác khác biệt với lúc Naga cõng cậu trèo lên vách đá ngày trước.

Trèo chưa được bao lâu, Sa Tả liền thấy cửa động ẩn sau lớp dây leo khô héo, nếu không phải nhìn ở khoảng cách gần, cái động này rất khó bị người phát hiện.

Trong động tối om, khi đã vào trong, Naga vẫn cõng Sa Tả đi thẳng về phía trước, Sa Tả không nhìn thấy gì nhưng có thể nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt xung quanh, động này rất lạnh.

Đi được một chút, cậu đột nhiên thấy mất trọng lượng, tựa hồ Naga nhảy vào trong một cái động thẳng đứng, sau khi rơi xuống vài giây liền dừng lại, bước vào trong một lối đi nằm ngang.

“Đau không?”. Naga đặt cậu xuống.

“Còn chịu được”. Sa Tả dựa vào vách động ẩm ướt, lúc tay cậu chống lên mặt đất thì đè phải thứ gì đó vừa mềm mại vừa co dãn, xúc cảm lông lá khiến cậu thiếu chút nữa nhảy dựng lên, “Trên mặt đất có thứ gì đó!”.

“Chuột đồng”. Naga đá vào bên cạnh cậu, Sa Tả nghe được tiếng chít chít dần dần đi xa.

“Là chuột hả?”. Cậu do dự sờ sờ bên người, không có động vật, chỉ có nham thạch ướt át, cậu thở dài một hơi.

Bây giờ chắc đã an toàn, sau khi thả lỏng, cậu bắt đầu thấy hơi choáng váng.

“Ừ, chỉ có động ẩm ướt thế này mới có, không có thứ khác”. Naga ngồi xổm xuống bên cạnh, đưa tay đỡ vai cậu rồi dời xuống lưng.

Sa Tả ngửi thấy mùi máu tươi, đây là máu của chính mình: “Bao nhiêu máu? Sao tôi thấy váng đầu thế này, mất máu rất nhiều sao?”.

“Là gây mê”. Ngón tay Naga chạm vào vết thương, “Tôi muốn moi đạn ra”.

Động từ moi này làm cả người Sa Tả đổ mồ hôi lạnh. “Moi? Có thể đổi từ khác không”.

“Móc”. Naga suy nghĩ.

“Quên đi, vẫn là moi ra thôi”. Sa Tả thở dài.

Đạn gây mê? Loại đạn gây mê này làm đầu cậu choáng, nhưng không ảnh hưởng quá nhiều đến hành động và ý thức của cậu, hiện tại cậu khó chịu chủ yếu là do vết thương, đạn gây mê của quân đội liên bang không hoàn toàn có tác dụng với cậu, điều này khiến cậu có chút thoải mái.

“Đến, nằm xuống”. Naga vỗ vỗ chân mình, kéo Sa Tả đến bên cạnh.

Sa Tả nằm sấp trên chân Naga, “Anh tính moi thế nào?”.

“Tay”. Naga đơn giản trả lời.

“Anh…”. Cơ thể Sa Tả run lên, nhưng ngẫm lại trên người bọn họ ngoài trừ dao thì quả thực không còn cái gì khác, nếu như dùng dao cậu sẽ thấy đau đớn hơn, cậu kéo tay Naga, sờ sờ ngón tay của hắn, ngón tay Naga rất dài, không thô ráp, “Anh làm nhanh một chút”.

“Ừ”. Naga lên tiếng, không đợi Sa Tả hít thở sâu chuẩn bị, hắn đã kéo áo cậu lên, hai ngón tay chọc thẳng vào trong vết thương.

Sa Tả túm lấy chân Naga, đè nén kích động muốn gào to.

May là động tác của Naga quả thực rất nhanh, hắn thành thạo tìm được đầu đạn, dùng tay gắp ra, ném đến bên cạnh Sa Tả



Mặc dù đã nhanh chóng khởi động hệ thống che đậy, nhưng hàng mẫu bán thành phẩm trong hai kho nuôi cấy vẫn bị ảnh hưởng nghiêm trọng, rất nhiều hàng mẫu đã mất đi giá trị để tiếp tục nuôi cấy.

Bowler không thể hình dung được cảm nhận của bản thân khi chứng kiến những hàng mẫu đang điên cuồng vung vẫy tứ chi trong kho nuôi cấy ngủ, vô thức bạt mạng đánh về phía ***g bảo hộ, lần đầu tiên hắn cảm thấy bị xúc phạm nặng nề khi hàng mẫu thực nghiệm không thể bị khống chế hoàn toàn.

Kho nuôi cấy vô cùng hỗn loạn, mọi người đều cố hết sức để bảo toàn càng nhiều hàng mẫu càng tốt, đây là thành quả thí nghiệm của bọn hắn trong mấy năm qua, còn kém vài tháng nữa là có thể tiến vào giai đoạn thí nghiệm thực chiến, Bàng Ca gần như hủy diệt toàn bộ kết tinh mà bọn hắn chiến đấu hăng hái ngày đêm nhiều năm để tạo ra.

Bowler rời khỏi kho nuôi cấy, trở lại phòng làm việc, hệ thống che đậy của bọn hắn không thể khởi động liên tục, cứ hai ngày sẽ có một bộ phận tắt đi không cố định thời gian, tiện bề cho việc bọn hắn truyền tin tức đến AS, thời gian mỗi lần được quyết định tạm thời bởi hắn, không có bất kỳ ai có thể biết trước, hắn tin tưởng Bàng Ca không thể nào biết được thời gian hắn tắt hệ thống che đậy, nhưng hắn muốn biết lí do vì sao Bàng Ca lại làm như vậy.

Mặc dù Bàng Ca không muốn bị quản chế bởi Sở nghiên cứu, nhưng cũng không có mưu đồ lớn hơn, Bàng Ca chỉ muốn tìm chút hứng thú để sống tiếp trên hòn đảo này mà thôi.

Bàng Ca trong màn hình nhàn nhã ngồi trên ghế, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt nạ, trông bình tĩnh không có gì khác biệt.

“Cậu phải cho tôi một lời giải thích”. Bowler không nói lời thừa thải, trực tiếp mở đầu.

“Giải thích gì?”. Bàng Ca ngừng gõ, ngón tay chống đầu nhìn hắn.

“Cậu đã làm gì vào nửa tiếng đồng hồ trước”. Bowler đứng lên, đi tới nhìn chằm chằm vào hình ảnh Bàng Ca trên màn hình.

“À”, Bàng Ca tựa hồ hơi giật mình, nhưng rất nhanh khôi phục bình tĩnh, giọng nói mang theo ý cười, “Ảnh hưởng đến ngài hả? Trùng hợp vậy sao?”.

“Cậu hủy diệt hai kho hàng mẫu của chúng tôi! Tôi từng nhắc nhở cậu không nên đùa quá trớn, cậu biết hậu quả sức mạnh tinh thần mất đi khống chế là thế nào mà”. Bowler đè xuống lửa giận, một khi sức mạnh tinh thần của Bàng Ca mất đi khống chế, sẽ không có bất kỳ phương pháp nào có thể ngăn trở, ngay cả bản thân Bàng Ca cũng giống vậy, cậu ta sẽ vì sử dụng quá độ mà chết.

“Tôi không phải cố ý”. Bàng Ca đứng lên, đột nhiên giơ tay gỡ mặt nạ xuống: “Tôi phát ngán rồi”.

Bowler chưa từng nhìn thấy dáng vẻ của Bàng Ca, hàng mẫu này đã chạy trốn trước khi hắn đảm nhiệm công việc tại Sở nghiên cứu, tài liệu của Bàng Ca cũng bị Trình Khản hủy đi hơn phân nửa.

Hắn không cách nào hình dung được dáng vẻ của Bàng Ca, trên thực tế, đây cũng coi là một gương mặt xinh đẹp, nhưng gương mặt nhợt nhạt phủ đầy những đường vân đỏ tựa như mạch máu của Bàng Ca lại khiến mọi người cảm thấy ớn lạnh và quỷ dị.

“Tôi không còn thời gian”. Bàng Ca đưa mặt nạ về lại trên mặt, “Ngài nhất định chưa từng trải qua đau đớn giống như tôi, thật muốn cho ngài nếm thử, các người… những công tượng vụng về”.

“Cậu sẽ chết”. Bowler lạnh lùng nói.

“Không sai, ngài cũng vậy thôi, mọi chuyện đã không còn trong khống chế của ngài”. Bàng Ca giang hai tay, gió thổi tung trường bào trên người y, Bowler có thể thấp thoáng nhìn thấy những đường vân màu đỏ trên cánh tay y, giọng Bàng Ca rất bình tĩnh, “Tôi vốn không muốn mạo hiểm, nhưng ngài ép tôi, tướng quân, ngài lại dám động vào Thường Phi, tôi sẽ cho ngài biết cái gì gọi là hối hận”.

“Hối hận?”. Bowler cười lạnh.

“Bắt đầu từ bây giờ, nếu như ngài không lập tức thay đổi phương thức liên lạc với AS, ngài sẽ mất đi liên lạc với họ”. Bàng Ca chậm rãi mở miệng, “Đây nhất định là cơ hội sứ giả địa ngục đưa tới cho tôi!”.

Bowler tắt màn hình, hắn hận không thể nhào tới đem Bàng Ca băm thây vạn đoạn, nếu như không gở bỏ che đậy, thì bọn hắn không chỉ mất đi liên hệ với AS, còn có thể không lường trước được biến cố.

Hắn nhấn nút gọi điện thoại: “Thượng tá Hà Khải, mời cậu đến văn phòng tôi”.

“Có chuyện gì?”. Giọng nói Hà Khải truyền đến từ trong micro.

“Tôi cần cậu lập tức tìm Trình Khản, Bàng Ca nhất định sẽ liên hệ với hắn”. Bowler nắm chặt tay, bởi vì dùng sức mà các đốt ngón tay trở nên trắng nhợt, “Tôi muốn hắn biến mất”.

Hoàn