Liệp Lang Đảo

Chương 7



Phải có ít nhất mười lăm chiếc xe máy trở lên mới có thể phát ra tiếng vang lớn thế này. Âm thanh truyền qua khe nứt trong sơn cốc khép kín chẳng khác gì đi thông qua thiết bị khuếch tán âm thanh, âm thanh bị phóng đại lên rất nhiều, vang vọng trong tai mọi người.

Ca Luân bên cạnh đã tỉnh, hướng cậu la to: “Có chuyện gì vậy? Sa Tả, cậu không sao chứ?”.

Sa Tả không biết chuyện gì đang xảy ra, cậu không trả lời Ca Luân, theo tiếng vang càng lúc càng gần, cậu nghe được trong tiếng ầm ầm còn kèm theo tiếng gào thét của rất nhiều người, từng đợt từng đợt vang dội, nếu như không phải bản thân đang ở trong tình huống này, Sa Tả sẽ có ảo tưởng mình đang tham gia đêm hội “Ngày biên niên sử”.

Quả thật là như thế, kèm theo tiếng xe máy ầm ầm đinh tai nhức óc là tiếng gào thét tràn đầy hưng phấn và điên cuồng.

Nguyên trụ dân bắt đầu rối loạn, cổ họng phát ra tiếng trầm thấp, những sợi dây leo trên vách đá cũng bắt đầu lay động, Sa Tả kinh ngạc phát hiện trên dây leo xuất hiện rất nhiều nguyên trụ dân đang theo dây tuột xuống.

Đã không còn ai quan tâm đến Sa Tả và Ca Luân bị trói chặt ở giữa sơn cốc, tất cả nguyên trụ dân đều bị bao phủ bởi không khí căng thẳng.

Sa Tả nhìn thấy bọn họ nhanh chóng với lấy con dao đeo bên cạnh hông, còn có con dao được trang bị cán kim loại dài, trông như một cây giáo. Ngoài ra còn có một loại vũ khí mà không ai ở AS có khả năng hiểu biết đầy đủ, trong đại sảnh của nhà bảo tàng chỉ dành cho công dân cấp B trở lên có trưng bày phục chế phẩm không chính xác của loại vũ khí này ______ cây nỏ.

Sa Tả rất có hứng thú với thứ vũ khí điều khiển bằng một tay này, sức mạnh và tốc độ rất tuyệt vời, cậu thậm chí đã quên mất bản thân có thể trở thành trung tâm của trận chiến, mà chỉ lo nhìn chằm chằm vào cây nỏ của nguyên trụ dân.

Mãi đến khi hơn hai mươi chiếc xe máy xông vào sơn cốc, cậu mới bị tiếng gào thét kinh động rung trời của người chạy xe máy mà phục hồi tinh thần.

Khác với xe máy của Naga, trên những chiếc xe máy như một cơn cuồng phong quét vào sơn cốc đều có chở người, bên thân xe có một phần nhô ra, mỗi chiếc xe đều có hai người.

Khi Sa Tả thấy rõ người trên xe thì cậu có chút giật mình, trang phục của những người này rất thống nhất, đều mặc cùng một loại áo giáp kim loại, trên đầu đội mũ sắt, ngay cả mặt cũng được che phủ sau tấm lưới kim loại.

Mỗi xe đều có một tấm lá chắn kim loại, bề mặt có rất nhiều gai nhọn. Vũ khí trên tay của bọn họ tiên tiến hơn so với nguyên trụ dân, tuy rằng không phải súng ống, mà nó trông như cây nỏ, chỉ khi người trên chiếc xe xông ra đầu tiên bắn ra một mũi tên lửa, Sa Tả thấy được một vệt kim loại sáng bóng.

Mũi tên bắn ra từ nỏ của nguyên trụ dân làm bằng gỗ, vả lại không có khả năng bắn liên phát như loại vũ khí gì đó trên tay những người kia.

Những người này rõ ràng đã có chuẩn bị trước, trên xe còn trang bị lá chắn kim loại chắc chắn, đầy gai nhọn để đối kháng với sức mạnh và tốc độ di chuyển cường đại của nguyên trụ dân, trừ phi nguyên trụ dân từ trên cao nhảy đúng vào xe, bằng không căn bản không đến gần được người trên xe, hiển nhiên mặc dù bọn họ có tốc độ di chuyển kinh động, nhưng sức bật không xuất sắc như vậy.

Một trong số nguyên trụ dân bị hỏa tiễn bắn trúng, thân thể lập tức bốc cháy như quả cầu lửa, Sa Tả kinh ngạc phát hiện làn da của nguyên trụ dân cứ như giấy mà nhanh chóng bị lửa nuốt sạch.

Tốc độ di chuyển của nguyên trụ dân rất nhanh, hỏa tiễn bắn trúng bọn họ không nhiều, nhưng người bị trúng tên sẽ nhanh chóng bị đốt từ một quả cầu lửa thành một đống than cốc màu đen.

Trong không khí tràn ngập mùi tanh tưởi quái dị.

“Dẫn người đi!”. Vài chiếc xe vọt tới bên cạnh bình đài ở trung tâm, bao vây thành một vòng tròn, Sa Tả nghe thấy có người hô một tiếng, “Đều phải sống”.

Một chiếc xe chạy đến gần, có một người nhô ra khỏi xe, vung một dao về phía Sa Tả, cậu liền cảm thấy cánh tay bị trói chặt lập tức buông lỏng, cành cây nhỏ quấn trên tay đã bị cắt đứt. Sa Tả không thể đoán được những người này là địch hay là bạn, nhưng hiện tại cậu chỉ muốn rời khỏi nơi này, Sa Tả đợi người kia vung thêm một dao.

Người này nhanh chóng vung dao thứ hai, cắt đứt dây trói trên lưng cậu, nhưng khi chuẩn bị vung ra dao thứ ba, một mũi tên gỗ của nguyên trụ dân bay tới, đâm thủng một lỗ trên cái cổ không được che chắn của người kia, máu phun ra tung tóe, cơ thể người kia giật giật rồi ngã nhào lên lá chắn xe.

Lái xe lập tức quay đầu chạy khỏi bình đài, hai chiếc xe khác tiến lại gần, cũng có một người nhoài ra khỏi xe, tiếp tục chém đứt dây trói trên người Sa Tả.

Cơ thể đã hoàn toàn tự do nhưng Sa Tả không dám ngồi dậy ngay lập tức, tiếng xe máy nổ ầm bên người, tiếng gào thét hưng phấn chói tai của mấy gã lái xe, xen lẫn tiếng gào thét trầm thấp của nguyên trụ dân, thỉnh thoảng còn truyền tới tiếng kêu thảm thiết, tên bay vèo vèo trên không trung, tình huống vô cùng hỗn loạn, cậu không biết mình có bị tên xuyên thủng cổ hay không nữa.

Chiếc xe quay đầu bỏ đi trước đó đã quay lại, người chết ở trên lá chắn đã biến mất, chỉ có thể nhìn thấy một vệt máu lớn ở phía trên.

Xe dừng lại bên cạnh cậu, cửa xe mở tung ra, người lái xe hô một tiếng: “Lên xe”.

Sa tả không do dự, lấy tốc độ nhanh nhất xông vào trong xe.

Ca Luân cũng được cứu khỏi bình đài, chui vào trong xe, Sa Tả nghe thấy có người quát lớn: “Đi thôi, đi thôi!!!”.

Tất cả xe máy đồng loạt chạy về đường cũ, ào ạt chạy vào khe nứt kia, vài phút sau liền rời khỏi sơn cốc, vọt vào trong màn đêm.

Sa Tả dần dần bình tĩnh lại từ trong hỗn loạn, cảm giác bị loài thực vật kia hành hạ đến không chịu nổi không biết đã biến mất từ lúc nào, có lẽ do nỗi sợ đã lấn áp…

“Các anh có quần áo không?”. Đây là chuyện đầu tiên Sa Tả nghĩ tới lúc tỉnh táo lại, cơ thể trần trụi bị vô số người quan sát khiến cho cậu cảm thấy nhục nhã không sao chịu được, hơn nữa cậu còn lạnh đến run rẩy, nếu không bọc thêm quần áo thì cậu nhất định sẽ chết cóng.

“Đằng sau”. Người lái xe nói một câu, giọng nói lạnh như băng.

Sa Tả không để ý đến giọng điệu của hắn, vội vàng chồm người lên nhìn về phía sau, phía sau xe có một đống quần áo bừa bộn dệt từ sợi đay, cậu vớ đại một cái rồi mặc vào người, sau đó mới phát hiện đây là một chiếc áo bông dài đến đầu gối, hẳn là chất liệu phòng lạnh, ngoại trừ chân thì cơ thể thật sự rất ấm, có điều nhìn thế nào cũng thấy kì quặc, nhưng dù sao miễn có ích là được.

Khi cơ thể ấm áp trở lại, Sa Tả mới thở dài một hơi, cậu kéo vạt áo xuống dưới, che lại đôi chân, sau đó nói một câu cảm ơn đến người lái xe.

Người nọ quay đầu nhìn cậu, đột nhiên nở nụ cười, càng cười càng lớn, trong tiếng cười tràn đầy đùa cợt, tựa như Sa Tả đã nói một câu hết sức ngu ngốc, hắn nở nụ cười rồi hô to một tiếng: “Tụi mày nghe không! Nó nói cảm ơn kìa!”.

Người trên bốn chiếc xe máy xung quanh bật cười như điên, còn có người nhấn kèn ầm ĩ, hét to: “Cám ơn _____ cám ơn _____”.

Thần kinh Sa Tả vừa buông lỏng lại bị trận cười quái dị này làm căng thẳng, tâm trạng có chút nặng nề.

“Còn có con mồi nói cảm ơn với thợ săn”, người nọ rốt cuộc ngưng cười, “Thật cảm động”.

“Con mồi?”. Sa Tả bị cái tên gọi này đâm đau nhói, nhìn chằm chằm người nọ, “Anh nói cái gì?”.

“Con mồi! Hơn nữa còn là con mồi nhặt được!”. Người nọ quay đầu, nhìn cậu qua tấm lưới sắt, trên mặt nổi lên nụ cười tà khí, “Không nghĩ tới ngày quét sạch còn nhặt được mồi, chất lượng cũng không tệ”.

Ngày quét sạch.

Tim Sa Tả run lên, ý là chỉ đến quần cư nguyên trụ dân để giết người sao?

Cậu không có thiện cảm gì với nguyên trụ dân, cũng không thể hiểu được hành vi bắt phạm nhân lưu đày mới lên đảo, nhưng càng không thể chấp nhận loại hành vi vô mục đích thế này, hoàn toàn chỉ vì tàn sát.

Bản thân tựa hồ rơi vào trong tay loại người còn đáng sợ hơn.

Cậu không thể đi cùng những người này!

Sa Tả quan sát một lúc, cậu xác định đám người này là nhân loại bình thường, không có thể chất đặc dị như nguyên trụ dân.

Cậu cắn răng ra sức đá một cước về phía tên lái xe đang chăm chăm nhìn về phía trước.

Góc độ này dùng sức rất tốt, lưng tựa vào ghế ngồi, một cước này Sa Tả dùng hết sức bình sinh, vừa vặn đá vào xương hông của tên lái xe. Vị trí này rất mềm, hơn nữa còn khá đau, cậu đã từng bị huấn luyện viên đá một cước, quỳ rạp trên đất qua vài phút vẫn không thể đứng lên nổi.

Quả nhiên, tên lái xe bị một đá này, lập tức hét thảm một tiếng, buông tay lái ôm lấy hông mình.

Cùng lúc đó, xe mất kiểm soát, đụng mạnh vào thân cây phía trước.

Sa Tả nhảy lên ghế ngồi, cậu mượn lực quán tính lớn mà cố gắng nhảy ra khỏi lá chắn, song khi nhảy xuống, cậu liền cảm thấy bắp đùi đau buốt, đoán chừng đã bị gai nhọn của lá chắn đâm bị thương.

Đoàn xe vốn xếp thành một hàng chạy về trước, vì thế khi chân vừa chạm đất, Sa Tả liền xông về bên đường, không thèm đoái hoài tới việc nhìn đường, cho dù không nhìn thấy rõ, cậu cũng chỉ có thể lảo đảo chạy thật nhanh về phía trước.

Phía sau truyền đến âm thanh hỗn loạn, cậu thấy ánh đèn chiếu tới, vài chiếc xe máy đang đổi hướng đuổi theo.

Sa Tả cố chịu cơn đau ở đùi, khom người tiếp tục chạy về trước, khi cậu đang nghĩ mình nên chạy tiếp hay là tìm cây đại thụ trốn một thời gian, thì đột nhiên cảm thấy dưới chân có cái gì đó chuyển động.

Cả người cậu căng lên, là rắn sao? Hay là thứ gì khác?

Không đợi cậu hiểu rõ, đột nhiên thấy dưới chân trơn trượt, tiếp theo cả người bay thẳng lên trời, cậu hoảng sợ giãy dụa vài cái, liền phát hiện mình bị cái lưới túm lấy, treo giữa không trung.

“Chết tiệt!”. Sa Tả túm lấy tấm lưới mà không biết nên nói gì, cậu thất vọng ngừng giãy dụa, co rúm người trong lưới.

Nhìn thấy bọn người đuổi theo cậu chậm rãi chạy xe đến, vây quanh cậu vừa nhấn kèn vừa cười ha hả, Sa Tả nhắm mắt thở dài, sờ lên bùa hộ mệnh vẫn còn ở trên cổ, nhịn không được mắng một câu: “Chết tiệt!”.

Tên lừa đảo Trình Khản! Cái tên lừa đảo vứt bọn cậu ở lại rồi chạy mất! Bùa hộ mệnh quỷ quái gì chứ!

Còn cái người tên Naga kia! Cho Đức Lạp Khố ăn xong liền bỏ đi, cái con người kiêu ngạo, tiện tay cứu người một chút mà khó khăn đến thế sao!

Bỏ đi, rơi vào tay Naga cũng chưa chắc là chuyện gì tốt, có lẽ cuối cùng cũng bị hắn đem đi làm thức ăn cho Đức Lạp Khố!

“Có bản lĩnh thì chạy nữa đi!”. Có người thả dây thừng, Sa Tả trực tiếp rơi bịch xuống đất, cú rơi khiến cậu không nói được gì hồi lâu, người kia còn đi đến đá cậu một đá, “Dám ra tay với đội trưởng chúng tao, mày chán sống rồi hả!”.

“Chạy rất nhanh, giống thỏ lắm!”. Người bị cậu đạp khi nãy nhảy xuống từ trên xe, tháo mũ giáp rồi nhìn chăm chăm cậu một hồi: “Tối nay mang về tẩy sạch, tao phải dạy nó chút quy củ”.

Quy củ? Sa Tả không nói nên lời, vết thương trên đùi rất sâu, cậu đưa tay sờ, cả bàn tay dính đầy máu.

Lúc này những người kia không thèm tháo lưới, trực tiếp khiêng người và cả lưới như một cái kén ném lên xe, cậu chán nản ngồi trong xe, ngay cả mắt cũng không muốn mở.

Đoàn xe chạy rất lâu, hoặc có lẽ là không lâu lắm, Sa Tả chỉ cảm thấy rất khó chịu, cậu đột nhiên phát hiện phía trước có ánh sáng, hơn nữa không giống như những đốm lửa rải rác như ở quần cư của nguyên trụ dân, mà là ánh sáng liên tục, tất cả người bên cạnh và cảnh vật xung quanh đều được chiếu sáng.

Cậu chật vật giãy dụa điều khiển tư thế, thò đầu ra khỏi lá chắn, đây là cứ điểm của bọn họ sao?

Cái nhìn này khiến cậu trong khoảnh khắc quên đi cả thở.

Bọn họ khẳng định đã đến trung tâm hòn đảo, bởi vì thứ xuất hiện trước mặt cậu, được chiếu sáng bởi vô số ngọn đuốc _____ là một ngọn núi lửa.

Sa Tả hít một hơi, ngửa đầu nhìn ánh lửa kéo dài từ chân núi cho đến lưng chừng núi, ngọn núi lửa không tính là cao, nhưng cảnh tượng này đủ khiến người khác thấy chấn động.

Khi vừa mới lên đảo, cậu chỉ nhìn thấy ngọn núi lửa ở phía xa, ngoại trừ đỉnh núi bị che phủ bởi tuyết trắng thì không thấy rõ gì khác. Mà hiện tại đến dưới chân núi, cậu mới thấy rõ ở dưới ranh giới có tuyết là một tòa kiến trúc kiên cố và khổng lồ, trông như một tòa thành có quy mô lớn, lối kiến trúc cổ xưa và dây leo phủ kín tường vây làm cho cậu cảm thấy mình đang ở tại thế kỷ công nguyên.

Nếu như cậu đoán không sai thì đây chính là kiến trúc đầu tiên ở đảo Liệp Lang.

Trình Khản đã từng nói, ngục giam số 3.

Ngục giam vậy mà lại xây bên dưới miệng núi lửa.

Đường lên núi không rộng, cũng không bằng phẳng, nhưng hai bên đều có đuốc chiếu sáng, thỉnh thoảng Sa Tả nhìn thấy ven đường có vài căn phòng nhỏ tương tự trạm canh gác, còn có thể nhìn thấy những người mặc trang phục giống hệt những gã đang lái xe.

Xe chạy về trước một lát rồi dừng lại, cánh cổng chính xuất hiện trước mắt, cổng rất cao, hai bên còn có tường vây quấn đầy các lưỡi móc kim loại, tường vây hẳn là thiết kế trước kia, vật liệu dùng xây tường vây là loại đá đen có màu sắc không đồng đều, chắc hẳn đã trải qua rất nhiều lần tu bổ, còn lưỡi móc kim loại nhìn qua thì chắc mới đổi không bao lâu.

Người được gọi là đội trưởng nhấn vài tiếng kèn, cánh cửa nặng nề phát ra âm thanh ầm ầm chậm rãi mở vào phía trong.

Ngay khi cửa được mở ra, tiếng gào thét rung trời bùng nổ phía bên trong cánh cửa.

Đối diện cửa chính là một con đường nhỏ bằng phẳng, hai bên chằng chịt các tòa kiến trúc nhiều tầng, trước cửa sổ và hành lang đều là người, bọn họ không ngừng vẫy tay la hét, tựa như đang chào đón các anh hùng khải hoàn trở về.

Đây có lẽ là tâm trạng háo hức của những người này đối với “Ngày quét sạch”, Sa Tả cảm thấy tâm trạng của mình đã bị nỗi tuyệt vọng tra tấn đến chết lặng.

Một nơi như thế này, vô luận là người nào muốn đi vào hoặc đi ra, tựa hồ đều không thể.

“Hoan nghênh tới thiên đường của Bàng Ca”. Gã đội trưởng quay đầu nói với Sa Tả một câu, sau đó đạp mạnh chân ga vọt vào cổng chính.

Đây là một con đường thẳng tắp, cuối con đường là chân núi, có thể nhìn thấy các công trình kiến trúc khổng lồ tựa như lâu đài, hai bên đường còn có rất nhiều ngã rẽ, các tòa nhà ba bốn tầng tập trung đông đúc.

Vật liệu xây dựng hẳn là lấy ngay trên đảo, toàn bộ đều là khối đá đen rất to, tất cả các tòa nhà đều không có ngoại lệ, chúng bị ngăn thành từng phòng đơn, bố cục ngục giam điển hình, lộ ra áp lực, những người bên trong điên cuồng gào thét khiến cho Sa Tả cảm thấy như họ đang phát bệnh…

Lái xe chạy một hồi thì quẹo vào một lối rẽ, sau đó dừng trước một căn nhà, căn nhà này không khác gì với những căn nhà khác, sự khác biệt duy nhất chính là không có người vung tay cuồng loạn la hét mà thôi.

“Tao đi gặp Bàng Ca, chuẩn bị tên nhóc này cho sạch sẽ rồi đem đến phòng tao”, đội trưởng xuống xe, “Tên kia trước tiên vứt xuống nơi thu dụng đi”.

“Đã hiểu”. Có người trả lời, sau đó mở cửa xe, kéo Sa Tả xuống.

Hoàn