Trạch Lôi một thân tây trang đạo mạo, tóc tai vuốt gọn về sau, kính trắng đeo trang nhã, đến mấy cái khuyên bấm trên tai cũng hoàn toàn biến mất.
Hắn thản nhiên xuất hiện ở giữa căn phòng, trên tay còn cầm theo một túi xách lớn cùng giỏ hoa quả được trang trí vô cùng bắt mắt, nhìn qua đều là loại thượng hạng đắt đỏ.
Hắn nở một nụ cười rạng rỡ, vui vẻ nói: “Hà tiểu thư cô tỉnh rồi sao? Thật là may quá! Suốt đêm qua cô thực sự làm tôi rất lo lắng đấy!”
“Cậu là ai?” Lệ Oánh nhíu mày, nhìn một lượt khắp người Trạch Lôi dò xét.
“Bác gái, đây là người lái xe tối qua đã đưa Hiểu Tinh vào viện.” Sở Thành Hoàng lên tiếng giải thích.
Ánh mắt Lệ Oánh trở nên khó chịu: “Là người gây tai nạn cho con bé sao?”
“Là tôi! Thật sự xin lỗi! Mọi chi phí thuốc men của tiểu thư đây tôi xin phép được chi trả toàn bộ!”
“Ấy không được! Phu nhân bà không nghe rõ hả? Là Hiểu Tinh không quan sát nên lao vào xe người ta, cũng may cậu đây tốt bụng đưa con bé vào viện, còn nhờ y tá gọi điện cho chúng ta nữa.”
Nói đến đây Hà Chí Cường hướng đến Trạch Lôi trấn an: “Cậu không cần phải cảm thấy áy náy đâu, cả tiền viện phí cũng vậy, tất cả cứ để cho chúng tôi lo.”
“Ngài… ngài có phải là thị trưởng Hà không? Hoá ra tiểu thư đây là con gái của ngài sao?” Hắn làm ra vẻ bất ngờ, bàn tay đưa ra trước chào hỏi.
“Là tôi! Làm phiền cậu rồi!” Hà Chí Cường bắt lấy, mỉm cười lịch sự.
“Thị trưởng Hà, như vậy có được không?”
“Được! Tôi nói được là được! Chỉ cần cậu giúp tôi, đừng nói chuyện này ra bên ngoài.”
“Tôi hiểu rồi thưa ngài, vậy cho phép tôi qua hỏi thăm tiểu thư một lát.”
“Cậu cứ tự nhiên!”
Hà Chí Cường vừa dứt lời thì Trạch Lôi liền điềm nhiên bước tới, đứng cạnh bên giường của Hiểu Tinh.
Không một ai hay biết tâm can Hiểu Tinh lúc này như chết lặng, mỗi lời giả dối mà Trạch Lôi nói ra khiến cô uất nghẹn nhưng lại không có cách nào phản bác.
Cô cắn chặt cánh môi dưới, thân mình run lên, gương mặt nhợt nhạt không một chút khí sắc.
Trạch Lôi sau khi đặt giỏ hoa quả lên chiếc bàn cạnh giường, thì thản nhiên nói:
“Hà tiểu thư… chuyện tối qua đã khiến cô sợ hãi rồi, mong cô sớm hãy quên nó đi và nghỉ ngơi cho tốt. Còn nữa… chiếc váy này lúc y tá thay ra, tôi đã giúp cô đem đến tiệm giặt là, giờ gửi trả lại cho cô.”
Lời Trạch Lôi nói ra giống như một gáo nước lạnh dội lên người Hiểu Tinh, khiến cô giật mình, hoàn toàn mất đi sự kiểm soát. Vội vàng giật lấy chiếc túi giấy từ tay hắn, rồi lôi chiếc váy ra ngoài.
Chiếc váy này tối qua rõ ràng đã bị An Mạc Ngôn xé rách.
Nhưng không, trái với suy nghĩ của cô chiếc váy vẫn lành lặn y như lúc cô đến gặp hắn, không hề có một vết rách nào.
“Hà tiểu thư yên tâm, chiếc váy có bị bẩn một chút nhưng tôi đã nhờ tiệm giặt xử lý sạch sẽ rồi!”
Hiểu Tinh giống như một kẻ điên, khoé miệng nở một nụ cười chua xót.
An Mạc Ngôn quả là sắp xếp rất chu toàn. Nhân viên đưa tin biến mất, CCTV thì bị xoá. Nguỵ tạo sự biến mất của cô thành một vụ tai nạn, ngay cả váy cũng mua một cái mới, còn cho Trạch Lôi đến giám sát cô.
Hắn hoàn toàn không cho cô đường lui, bằng chứng duy nhất mà hắn để lại cho cô, chính là những dấu vết ân ái đang hiện hữu trên người, thứ mà có chết cô cũng không thể nào để lộ ra được.
“Hiểu Tinh có chuyện gì vậy? Em không sao chứ? Anh thấy sắc mặt của em không được tốt, nếu như váy này hỏng rồi anh sẽ mua cho em một chiếc khác.”
Sở Thành Hoàng ngồi xuống giường, nắm lấy đôi hay lạnh buốt của cô, nhẹ nhàng trấn an.
Hai mắt Hiểu Tinh đỏ ửng, rồi từ đó chảy ra hai dòng nước mắt, cô hơi hướng ánh nhìn về phía Trạch Lôi, đôi môi phiếm hồng run rẩy cất lời:
“Xin lỗi anh… hôm qua em nhận được cuộc gọi từ một người bạn, người bạn đó nói trên đường đến dự lễ đính hôn của chúng ta thì xảy ra tai nạn… cho nên… em mới vội vã rời đi… chẳng ngờ bản thân lại gặp chuyện…”
Sở Thành Hoàng liền ôm cô vào lòng, bàn tay to lớn khẽ xoa đầu cô, dỗ dành:
“Là như vậy sao? Ổn rồi em đừng lo, đợi khi nào em khoẻ lại chúng ta sẽ đến thăm người bạn đó.”
Trạch Lôi bèn nở một nụ cười hài lòng, giống như đã hoàn thành nhiệm vụ, hắn thở phào một hơi, lên tiếng:
“Vậy xin phép mọi người. Thị trưởng Hà, phu nhân có gì cứ liên lạc với tôi.”
Nói rồi hắn vội rời đi.
Hiểu Tinh ngay sau đó cũng lấy cớ bản thân còn mệt, liền đuổi hết mọi người ra ngoài.
Suốt một ngày cô nằm im trên giường, ánh mắt thẫn thờ nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Cứ nghĩ đến cảnh tượng bị An Mạc Ngôn lăng nhục thì nước mắt lại không ngừng rơi.
Buổi chiều Sở Thành Hoàng tự mình nấu cháo mang tới cho cô, cô cũng miễn cưỡng ăn một chút.
Tối đến, hắn vì lo cho cô nên đòi ở lại, mấy lần cô tìm cách từ chối nhưng đều không được. Cuối cùng đành để hắn ngủ lại trên ghế sô pha.
Đêm ấy cô gặp ác mộng.
Cô nằm trên giường mê man, hai mắt nhắm chặt, mồ hôi lấm tấm, gương mặt tràn ngập vẻ thống khổ cùng đau đớn.
Cảnh tượng An Mạc Ngôn cưỡng đoạt cô trong phòng tắm hơi lần nữa lại hiện lên một cách chân thực. Cuối cùng cô không chịu được mà hét lên một tiếng.
Sở Thành Hoàng bật dậy, chân đất vội vàng chạy tới.
“Hiểu Tinh có chuyện gì vậy?”
“Anh đừng qua đây! Cũng đừng chạm vào em!” Giọng cô khàn khàn, lạc hẳn đi.
Bước chân Sở Thành Hoàng chợt cứng lại, bàn tay sắp sửa chạm tới vai cô cũng đột nhiên chơi vơi giữa khoảng không.
Phòng bệnh yên tĩnh, cửa sổ khép kín, chỉ có ánh sáng vàng nhàn nhạt từ đèn ngủ toả ra là còn chút cảm giác ấm áp.
Hiểu Tinh nằm cuộn tròn trên giường, lưng quay về phía Sở Thành Hoàng. Trong khoảnh khắc này, cô giống như một đứa trẻ thiếu đi cảm giác an toàn, lạc lõng, và sợ hãi.
“Hiểu Tinh em mơ thấy gì? Có thể nói cho anh nghe được không, lẽ nào là chuyện năm đó…. Em đừng sợ… tất cả đều qua rồi… có anh ở đây không ai làm hại em được nữa…”
Hai tay Sở Thành Hoàng nắm chặt lại thành quyền, ánh mắt chứa đựng sự bất lực cùng đau lòng khôn tả.
Hốc mắt Hiểu Tinh cay xè, bỏng rát, nước mắt đã thấm ướt đẫm một mảng gối lớn. Cô thì thào với giọng rất nhỏ.
“Không phải! Anh làm ơn đi đi… em chỉ muốn ở một mình thôi!”
Giờ phút này đối diện với Sở Thành Hoàng chính là một loại lăng trì đối với cô. Sao cô có thể để hắn chạm vào cơ thể bẩn thỉu này được chứ?
Rất lâu cô mới nghe thấy âm thanh trầm thấp vang lên, mang theo sự lưu luyến, day dứt.
“Vậy em nghỉ đi! Anh ở bên ngoài, nếu có chuyện gì thì gọi cho anh.”
Cô nghe thấy bước chân di chuyển thật nhẹ nhàng, sau đó là tiếng cửa phòng đóng lại.
Sở Thành Hoàng lặng lẽ đứng bên ngoài phòng bệnh, hắn chỉ cách cô một khoảng ngắn ngủi, nhưng tại sao lại có cảm giác xa tới tận chân trời vậy.
Hiểu Tinh…
Nếu em không nói… thì anh biết phải làm thế nào?
Cho tới bao giờ thì anh mới có thể bước vào thế giới của em đây?