Nàng nhìn bàn tay kia, nhiệt độ giống như hỏa lan tràn từ tay tới toàn thân, khiến nàng bủn rủn.
Chỉ hơi hơi động, luồn tóc đen nhánh chảy xuống, như tơ vương trên mặt nước, có vài sợi lưu luyến uốn lượn trên cổ hắn, nhè nhẹ từng đợt từng đợt, phiêu lãng ở xương quai xanh, phiêu ngang qua cơ ngực phập phồng, che dấu dưới làn nước thuốc.
Tô Mã khẽ run mi, cũng không biết là bị hơi nước huân nóng, hay là xấu hổ, khuôn mặt ửng đỏ, nàng khẽ nghiêng đầu đi, che nửa khuôn mặt:
- Công, công tử, thật ra ta...
Nàng cắn môi, cái này không cần nói rõ ràng, khuôn mặt hồng hào, biểu tình hoảng loạn đã đủ nói cho người khác biết, nàng là nữ nhân, là một nữ nhân kiều mềm, nhu nhược.
Có lẽ vì bị vạch trần thân phận, nàng không muốn đối mặt, giấu đầu lòi đuôi mà nghiêng đầu.
Nhưng sợi tóc đen nhánh phũ trên da thịt như ẩn như hiện, càng trêu chọc tâm tình.
Nàng muốn tránh thoát, nhưng Bách Lý Kiêu giữ tay nàng rất chặt, khiến nàng muốn động cũng không thể động.
Ánh sáng mặt trời vừa chiếu vào khung cửa sổ, hắn hơi nghiêng đầu, đôi mắt thâm thúy giống như bị nhiễm một tầng ôn nhu:
- Ngươi là nữ nhân.
Có lẽ vừa mới vận công, thanh âm có chút khàn khàn, không manh theo kinh ngạc, chỉ là một câu trần thuật bình tĩnh.
Tô Mã gật đầu, nàng bị hơi thở của Bách Lý Kiêu khiến cho mặt đỏ tai hồng, trước mắt chính là bộ ngực trần trụi, nàng không biết nên nhìn đi đâu:
- Đúng vậy, tiểu nhân...Tiểu nữ vì miếng ăn, bất đắc dĩ nữ phẫn nam trang, thỉnh công tử thứ lỗi.
Nói xong, nàng mới nhớ hắn là nam nhân lạnh nhạt vô tình, nàng nói mấy câu nói đó không đủ lý giải, nàng hổ thẹn cúi đầu:
- Tiểu nữ không phải cố ý giấu giếm, nếu công tử ghét bỏ nhưng về tình cảm có thể tha thứ...
Đột nhiên, nàng cảm thấy cánh tay căng thẳng, hắn kéo nàng lại, rầm một tiếng, tay hai người xẹt qua mặt nước, hoàn toàn bị thấm ướt.
Nàng đỏ mắt ngẩng đầu, ánh mắt hắn không hề có cảm xúc, điều này khiến nàng có chút đần độn.
Nàng bủn rủn tay chân, đứng không vững, đưa tay đỡ lấy thùng gỗ bên cạnh, vừa lúc chạm mắt với hắn.
Ở trong sương khói tràn ngập, đôi mắt kia lãnh đạm không có độ ấm. Tô Mã nhớ đêm qua, hắn cũng nhìn nàng như vậy, nàng nói:
- Thật ra...Đêm qua lúc công tử mất đi ý thức, cũng đã biết thân phân của tiểu nữ. Công tử còn nhớ không?
Hắn thấp giọng nói:
- Ta chỉ nhớ một chuyện.
Tô Mã nhớ đến chuyện đêm qua, khuôn mặt liền nóng lên, hắn nhớ gì?
Nhớ hắn ôm eo nàng, hay là ái muội cọ xát thân thể? Hiện tại muốn ngả bài với nàng sao?
Chẳng lẽ nàng công lược sắp thành công?
Tim đập nhanh, thanh âm mềm mỏng vài phần:
- Nhớ, nhớ gì?
Hắn âm sắc lạnh lẽo:
- Ngươi gọi ta...Bách Lý Kiêu.
Tô Mã:
- ...
Không đợi nàng giải thích, giây tiếp theo, nàng liền nghe thấy “rắc” một tiếng, sau đó trước mắt tối sầm lại.
Cho đến khi linh hồn của nàng bay ra, nàng mới biết, thanh âm thanh thúy kia chính là tiếng cổ bị bẻ gãy.
___________________________
Phòng trong an tĩnh vô cùng.
Thi thể của nàng mềm oặt nằm trên mặt đất, hai mắt trợn lên, khóe miệng mang huyết, là chết không nhắm mắt.
Tô Mã ngồi bên cạnh, nàng tức giận đến nói không ra lời.
Nàng không hiểu, nàng thật sự không hiểu. Bách Lý Kiêu lớn lên như thế nào, hắn không nhớ chuyện hắn ở trong sơn động ôm ấp hôn hít nàng, lại nhớ rõ nàng vô tâm nói một câu:
"Bách Lý Kiêu?"
Cũng phải, lúc này nàng chỉ là một tiểu nhị tay trói gà không chặt, không rành thế sự, nàng chỉ biết hắn là “Bạch Tiêu” mà không phải là Bách Lý Kiêu, hắn hoài nghi nàng bụng dạ khó lường, về mặc tình cảm vẫn có thể tha thứ, nhưng cũng không thể không nói gì đã xuống tay.
Dù muốn xuống tay cũng phải cho nàng chút thời gian giải thích.
Cũng nên niệm tình nàng hầu hạ hắn một thời gian, còn cùng hắn đồng sinh cộng tử, hắn không thể hạ thủ lưu tình sao?
Thiên Đạo là quan khán(= khán giả) nhìn rõ toàn bộ quá trình, thấy kết quả như vậy, cũng bó tay:
- Đây là tạo hóa, bất lực.
Tô Mã khóc không ra nước mắt, lúc nãy nhìn biểu hiện của hắn, rõ ràng đã có chút mềm hoá, nào ngờ nói giết liền giết, nàng lại kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Nàng tức giận đứng lên, hướng về phía Bách Lý Kiêu hung hăng đấm vài cái.
Đương nhiên, bàn tay xuyên qua đối phương, nhưng có thể vì nàng quá mức tức giận, linh hồn dao động, khiến sợi tóc của hắn phiêu động mấy phần.
Ánh mắt Bách Lý Kiêu lạnh băng hơi đảo quanh, lúc tầm mắt lướt qua nàng, Tô Mã rùng mình một cái. Nàng vội né tránh ánh mắt, làm mặt quỷ với hắn.
Hắn không phát hiện điều gì, rũ đôi mắt chậm rãi đứng lên.
Tiếng nước rơi tí tách xuống sàn, Tô Mã quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy ngoài cửa sổ có một hắc ảnh nhảy vào trong phòng, hắc ảnh kia quỳ một gối xuống đất, không dám ngẩng đầu:
- Hồi thiếu chủ, thuộc hạ đã kiểm tra sau núi, không thấy thi thể của Đới Nguyên.
Tô Mã cả kinh, người này là thủ hạ của Bách Lý Kiêu? Hắn đến đây lúc nào, sao nàng không biết?
Bách Lý Kiêu gật đầu, hắn đã mặc xong y phục. Chậm rãi đến trước "thi thể" của Tô Mã.
So với lần trước, nàng chết đẹp hơn một ít, đáy mắt còn mang theo kinh ngạc, máu tươi chảy từ khóe miệng xuống mặt đất. Có lẽ đột nhiên ngục xuống mặt đất, vạt áo tán loạn, lộ ra chiến cổ trắng nõn, hương thơm nồng đậm.
Từ lúc hắc ảnh đi theo Bách Lý Kiêu vào Phái Thành, bọn hắn luôn ở phía sau, âm thầm nhìn chằm chằm các đại môn phái.
Ngày hôm qua nghe nói Bách Lý Kiêu vào núi, sau đó không thấy bóng dáng, mấy tên thủ hạ vô cùng nôn nóng. Thấy sáng nay thiếu chủ bình an xuất hiện bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ có chuyện ngoài dự kiến chính là, Đới Nguyên hắc nước bẩn lên đầu Bách Lý Kiêu, vậy mà thiếu chủ lại không nôn nóng, ngược lại còn cùng một tiểu nhị vào y quán.
Hắn thấy chỉ thị liền nhảy vào, cúi đầu không nghe thấy động tĩnh gì, vì thế hắn ngẩng đầu vừa thấy...
Nhìn đôi mắt của Tô Mã, hắn ngẩn ra, giống như bị đôi mắt thanh triệt kia hút lấy, một lúc lâu vẫn chưa hồi thần.
- Hoàn hồn.
Đột nhiên, Bách Lý Kiêu gọi hắn.
Hắc ảnh cả kinh hắn lại bị một khối thi thể hấp dẫn, còn ở trước mặt thiếu chủ mất thần thái, mồ hôi lạnh ứa ra toàn thân:
- Thuộc hạ, thuộc hạ thất thố. Thỉnh thiếu chủ trách phạt.
Tô Mã bĩu môi, nàng là Mary Sue quang hoàn, ai tránh được mới có quỷ...Trừ Bách Lý Kiêu.
Bách Lý Kiêu nâng tay, ý nói hắn không cần sợ hãi, thấp giọng trầm ngâm:
- Này không trách ngươi...
Hắn cũng không hề kinh ngạc, nhìn về phía thi thể trong mắt mãnh liệt.
Sau một lúc lâu, hắn vung tay lên, để thủ hạ mang thi thể đi.
Trong phòng lại khôi phục an tĩnh, Bách Lý Kiêu cầm lấy chiếc quạt trên bàn, vừa định đẩy cửa ra, bước chân dừng lại.
Hắn cúi đầu nhìn xuống mặt đất, nơi đó có một chút kim sắc, hắn duỗi tay nhặt lên, mày nhíu lại: kim sắc kia là một khối vàng.
Là khối vàng hắn thưởng cho Tiểu Trác Tử....
Vàng ở trong tay Bách Lý Kiêu hơi sáng lên.
Tô Mã ngẩn ra, nàng cũng quên Bách Lý Kiêu đã từng thưởng cho nàng, không ngờ sau khi chết lại rớt ra.
Lúc này Bách Lý Kiêu nhìn khối vàng kia, mặt mày hơi liễm, không có cảm xúc.
Tô Mã nhịn không được vươn ngón tay chọt chọt vào khối vàng, không ngờ hắn đột nhiên khép tay lại, giống như nắm lấy đầu ngón tay của nàng.
Nàng vội rút tay lại, khuôn mặt hơi mất tự nhiên nhìn hướng khác.
Nàng xoa xoa đầu ngón tay, chỉ vào Bách Lý Kiêu nói:
- Hiện tại ngươi nhìn thì có ích lợi gì, ta đã chết! Ngươi hối hận cũng không kịp.
Đương nhiên Bách Lý Kiêu không thể nghe thấy lời oán giận, hắn đặt vàng lên bàn, xoay người rời khỏi phòng.
Tô Mã kinh ngạc, hắn bỏ vàng ở nơi này? Chẳng lẽ không mang theo bên mình nhìn vật nhớ người sao? Chẳng lẽ thấy khối vàng này lại không cảm thấy áy náy với nàng sao?
Nàng tức giận đến dậm chân, cũng không thể nề hà.
Chỉ có thể tự an ủi chính mình, hiện tại không thể tìm hắn tính sổ, nàng phải thu hồi thân thể.
Nàng đi theo thủ hạ kia tới bãi tha ma, nhìn hắn buông thi thể của nàng xuống, sau đó từ trong vạt áo lấy ra hóa cốt thủy.
Tô Mã cả kinh, nếu thi thể bị hóa cốt thủy hủy đi, nàng muốn thu hồi vào cơ sở dữ liệu sẽ rất phiền toái.
May mắn là hắc ảnh nhìn khuôn mặt nàng, hóa cốt thủy cũng không đổ xuống, sau một lúc lâu hắn thu hồi lọ thuốc, đẩy nàng vào hố, dùng thi thể người khác che dấu:
- Không biết ngươi do ai phái tới, cũng không biết vì sao ngươi lại tiếp cận thiếu chủ, chỉ là ngươi đã chọn sai người, cứ như thế dứt khoát mà chết đi đã là vạn hạnh.
Tô Mã:
- ...
Nàng còn phải cảm tạ hắn, cho nàng chết thống khoái?
Chờ người nọ đi rồi, Tô Mã thu hồi thân thể, nàng nhìn sắc trời càng ngày càng ám, thở dài một hơi.
Trở lại trong thành, sắc trời đã tối. Nàng nhìn Bách Lý Kiêu đi vào một quán trà. Cung thúc cung kính chờ ở đó:
- Công tử, người không có việc gì là tốt rồi.
Ánh đèn lờ mờ, Bách Lý Kiêu mặt mày thâm thúy, hơi hơi động như có quang hoa lưu chuyển:
- Hồi bẩm công tử, người trong thành đều nói thần kiếm bị trộm là âm mưu của Vô Thượng Phong. Đã bắt đầu tập hợp các đại môn phái định thảo phạt.
Bách Lý Kiêu nhìn ra cửa sổ.
Lúc này đèn lồng được đốt lên, trên đường khôi phục ầm ĩ. Nhưng ở trong bóng đêm, có thể cảm nhận sóng ngầm mãnh liệt, hắn nhĩ lực siêu tuyệt, có thể nghe thấy không ít kẻ tỏ vẻ đạo mạo lại dùng tiện ngữ nhất dơ bẩn nhất “thăm hỏi” Vô Thượng Phong.
Chính tà chi tranh là tiêu điểm bất biến trong giang hồ, thân là Ma giáo đứng đầu Vô Thượng Phong, từ trước đến nay chính là cái đinh trong mắt nhân sĩ chính phái. Đới Nguyên làm việc quá mức kỳ quặc, một ít người nghe thấy ba chữ “Vô Thượng Phong” liền từ phẫn nộ hòa tan lý trí, không còn hành vi chính phái như thường ngày, có người từng nói, này đó danh môn chính phái “Có tiếng mà không có miếng”.
Trước mắt đột nhiên xuất hiện một đôi mắt hoảng hốt, Bách Lý Kiêu hơi nhíu mi.
Cung thúc thấy hắn trầm mặc, nghĩ hắn đang lo lắng, vì thế an ủi nói:
- Vô Thượng Phong cùng võ lâm các phái ân oán từ lâu, bọn họ kiêng kị thực lực của chúng ta, sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ, lần này cũng chỉ là một đám ô hợp, không cần để ý. Quan trọng là, phải tra ra người phía sau màn. Lần này là hướng tới Vô Thượng Phong, lão phu phỏng đoán bọn họ còn có hậu chiêu.
Hắn lấy lại tinh thần, nói:
- Chuyện này không thể chậm trễ, toàn lực điều tra.
Cung thúc lên tiếng:
- Tuân lệnh, ta sẽ đi ngay.
Nói xong, lỗ tai vừa động, giống như không có nghe thấy thanh âm nghịch ngợm kia, vì thế hơi cúi thân thể:
- Công tử, Tiểu Trác Tử cùng người ra ngoài, hiện giờ ở đâu?
Bách Lí Kiêu nhàn nhạt nói:
- Đã chết.
Cung thúc cả kinh, vội hỏi:
- Đã chết? Chết như thế nào? Chết trong sơn động sao?
Bách Lý Kiêu không trả lời, ngoài cửa sổ truyền đến một trận hương thơm, có một nữ tử hồng y dáng người mạn diệu, chậm rãi đi trước, khiến vô số nhân sĩ giang hồ thèm nhỏ dãi.
Chỉ là không biết vì sao, mùi hương này tuy đậm, lại không thấm người, giống như có một khí vị nồng đậm thược dược quẹt qua chóp mũi, khiến người bực bội.
Hắn quay đầu, rũ mi:
- Mê nhân hoặc tâm, đánh đổi tánh mạng.
Cung thúc khó hiểu, Bách Lý Kiêu nói:
- Nàng là người Vân Hoan tông.
Tô Mã:
- ... Ai?
Nàng trở thành người Vân Hoan tông lúc nào vậy? Sao nàng không biết?
Cung thúc còn kinh ngạc hơn nàng, nhưng nghĩ đến đủ loại chi tiết, liền hiểu rõ.
Nghĩ đến một tiểu nhị trong khách điếm, lúc nói chuyện không hề nhút nhát, cũng không e ngại bọn họ là nhân sĩ giang hồ, trước kia hắn nghĩ Tiểu Trác Tử thiên tính là như thế, hiện tại nghĩ lại, nàng chính là nhân sĩ giang hồ, làm gì sợ hãi.
Hắn ở Vô Thượng Phong nhiều năm, từ trước đến nay rất ít nói, đối với Bách Lý Kiêu chính là nói gì nghe nấy, hắn có chút nghi hoặc Bách Lý Kiêu làm thế nào phát hiện ra thân phận của Tiểu Trác Tử, cũng nghi hoặc Tiểu Trác Tử chết ở nơi nào, nhưng không dám hỏi một câu.
Cung thúc thở dài:
- Ta còn cho là đứa nhỏ này tâm tính đơn thuần, thì ra trong lòng có quỷ.
Tô Mã:
- ...
Không, nàng không có. Nàng chỉ muốn câu dẫn Bách Lý Kiêu mà thôi.
Nhưng đúng là Vân Hoan tông cũng rất am hiểu câu dẫn người...
Bách Lý Kiêu giấu mặt trong bóng tối, thanh âm lạnh lẽo:
- Ta đã sớm phát hiện trên người nàng có dị, người thân cận với nàng đều vì nàng mà loạn. Nàng đã sớm biết thân phận của ta, tối qua có lẽ nhất thời lỡ lời, cho nên mới bại lộ.
Cung thúc thấp giọng nói:
- Vân Hoan tông từ trước đến nay lấy tinh lực nam tử mà sống, người mới học dung nhan toả sáng, trung cấp thân thể mang theo hương thơm, mị nhãn như tơ, cấp bậc cao nhất mị thái thiên thành, mê hoặc nhân mà không biết, khiến người khác không thể không thân cận...Cũng không biết nàng đã luyện đến đâu.
Trước mắt giống như hiện ra đôi mắt hoảng hốt, chiếc cổ trắng nõn, chóp mũi giống như ngửi được một cổ hương thơm ngọt mà không mị, còn một mạt hồng trên cổ...
Bách Lý Kiêu cúi đầu, nhìn đầu ngón tay, lạnh nhạt nói:
- Ta không biết.
Cung thúc thở dài một hơi:
- May là công tử có công lực thâm hậu, không vì thế mà động dung, nếu không hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Bách Lý Kiêu dừng một chút, lại gật đầu:
- Đúng vậy.
Tô Mã:
- ...
Sao hắn không hề dao động, không phải hắn khen nàng còn mỹ hơn hoa khôi sao? Không phải lúc ở trong sơn động ôm ấp hôn hít nàng sao? Sao có thể trở mặt không nhận người?
Chẳng lẽ này đó đều là hắn ngụy trang, phát giác nàng không đúng liền tương kế tựu kế?
Thiên Đạo:
- Hiện giờ xem ra, đã thành như thế.
Tô Mã:
- Cút
Nàng cắn răng, không ngờ từ trước tới nay nàng vất vả công lược lại trở thành vai hề nhảy nhót trong mắt đối phương, nàng thẹn quá hóa giận, này quả thực là vũ nhục tính chuyên nghiệp của nàng.
Nàng nổi giận đùng đùng đi đến trước mặt Bách Lý Kiêu, nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của hắn, gằn từng chữ một:
- Nếu lần sau ta không thể khiến ngươi yêu ta, ta đổi họ theo ngươi.