Liễu Oanh Ca

Chương 1



01.

Ngày hai mươi chín âm lịch, tuyết rơi dày.

Ta nằm trên giường, tham luyến sự ấm áp trong phòng. Cách cửa sổ nhìn ra ngoài trời mịt mù tuyết rơi.

Tuyết rơi dày, cây mai của ta vẫn còn sót lại một cành nở hoa, lung lay trong gió, giống như cánh diều đứt dây bị gió thổi bay, cũng không biết nó còn có thể chống chọi được đến mùa đông năm nay hay không.

"Dao Kỳ, ngày mai là đêm giao thừa, có thể giúp ta truyền lời không, ta muốn gặp tỷ tỷ."

"Hiền phi nương nương thứ lỗi, tiểu chủ nói không muốn gặp bất luận người nào. Nương nương vẫn là mang đồ này về đi, tiểu chủ nhà ta không cần những thứ này. ”

"Cô nương vẫn nên vào báo một tiếng đi, bằng không, nhận đồ này vào cũng được."

Ta nghe thanh âm ôn nhuận bên ngoài rất quen tai, nàng cùng Dao Kỳ tranh chấp không dứt, làm ta rất mệt mỏi: "Dao Kỳ, bảo nhận thì nhận vào đi. Yên tĩnh một chút, ta muốn ngủ thêm."

Giọng vừa thốt ra, ngay cả chính ta cũng hoảng sợ, không biết bắt đầu từ khi nào, thanh âm của ta không còn mềm mại như trước nữa, lại bình thản đến đáng sợ.

"Vâng"

"Tỷ tỷ ngủ yên, ta cũng không quấy rầy nữa."

Ta nâng tay kéo gối tựa bên cạnh lại, miễn cưỡng mạnh mẽ chống người ngồi dậy, giương mắt nhìn Dao Kỳ vừa tiến vào.

Rèm dày treo trên cửa bị nhấc lên, mạnh mẽ thổi vào một trận khí lạnh, thổi đến mùi hương ấm áp trong phòng hơi nhạt đi một chút. Dao Kỳ bưng một thứ hình thù kỳ quái dùng khăn gấm che tiến vào, ta nghiêng người nhìn, đại khái đoán được tám chín phần.

"Chủ tử, đây chắc không phải là tục vật(*)."

(*) Ý là không phải quà cáp hay món đồ bình thường.

Đầu ngón tay trắng nõn vén chiếc khăn gấm kia lên, là một gốc cây hoa đỏ cực kỳ diễm lệ, đầy cành đều có hoa, lụa gấm quấn quanh. Mùa đông chẳng mấy khi lại có thể thấy được những bông hoa xinh đẹp thế này.

"Rất có tâm."

Dao Kỳ chỉ cười, đi rót cho ta một chén trà, trên chén trà trôi nổi một đóa hoa trà mỏng manh. Đây là nước trà ta yêu thích nhất trong những năm gần đây, dùng nước tuyết đọng trên cành mai, lại dùng lá trà đắng ủ lâu trong hộp gỗ đàn hương.

Mới uống vào có vị đắng, hậu trà lại lạnh băng.

"Hoàng thượng tặng quà, lần nào cũng để Hiền phi đến đưa, cũng không biết là có ý gì."

Ta cười nghe nàng oán giận, không nói một lời, nhìn chậu hoa gấm vóc kia, nhìn đến ngây người.

Mấy năm trước cũng có một chậu hoa thế này, diễm lệ xinh đẹp.