Lili Marleen

Chương 37



Bằng cách này, bà Mackensen bắt đầu viết thư cho đồng chí Stalin vĩ đại, cứ cách mười ngày bà lại viết thư cho ông ấy một lần, mô tả với ông ấy về hoàn cảnh của một người mẹ khốn khổ trong gia đình bị chiến tranh tàn phá, khẩn cầu ông ấy hãy sử dụng trí óc rộng mở và tinh thần chủ nghĩa quốc tế của mình để tha thứ cho những con chiên lạc lối ấy.

Và tất nhiên, Tố Tố cũng đã tìm mọi cách để liên lạc với Hội Chữ thập đỏ quốc tế, bước đầu tiên là tham gia các hoạt động tình nguyện sau giờ học, mỗi ngày cô đều bận rộn như một con quay nhỏ, ngay cả thời gian để dừng lại và nhớ đến Heinz cũng ít đi, đừng nói đến việc trò chuyện cùng Andrew, Andrew đáng thương chỉ có thể gặp người trong lòng mình ở lớp học đầy nhàm chán và khô khan, hơn nữa còn chỉ được nhìn từ xa.

Phải biết rằng, mặc dù quý cô Thịnh trông có vẻ hiền lành, nhưng sâu thẳm bên trong lại rất lạnh nhạt, là một tảng băng trôi cách xa người khác hàng nghìn dặm, trừ khi đối mặt với Alexander, đây là cơ hội hiếm có để cô ấy nổi giận.

Khi giáng sinh đến gần, Thịnh Tư Niên đã đến ký túc xá thăm cô, không ngoài dự liệu, bọn họ lại cãi nhau.

“Em biết mùa đông ở Siberia lạnh đến thế nào không hả? Ra đến cửa là có tuyết, bếp than bị rò rỉ có thể giết chết em luôn đấy, ngay cả trên mặt đất còn không có lấy một ngọn cỏ nào, đến đó rồi em có thể làm được gì? Cùng tâm tình với con quỷ Đức đáng chết kia giữa trận tuyết rơi sao?”

Tố Tố ngồi vào bàn pha trà cho Thịnh Tư Niên, hai hàng lông mày thanh tú nhíu lại, cô nổi cáu, “Cách nói chuyện của anh trở nên cay nghiệt như thế từ khi nào vậy? Em đi đâu, làm gì em tự mình cân nhắc được, không cần anh phải nhọc lòng, càng không cần anh phải chạy đến chỗ em để ra oai.”

“Em ——” Thịnh Tư Niên giận đến mức phồng mang trợn mắt, “Anh chẳng phải chỉ là đang lo lắng cho em thôi sao? Người tốt như ngài Chung em không chọn, lại đi chọn một phần tử phát xít, em bị điên rồi ư? Vì một tên đàn ông, nợ nước thù nhà đều quên béng cả rồi?”

“Ôi anh trai tốt, anh lợi hại thật đó, anh chỉ còn thiếu mắng em là mù quáng đê tiện nữa thôi đấy.” Tố Tố tự mình nhấp một ngụm trà đen, vẫn chưa quen được hương vị đậm đặc này, “Chiến tranh kết thúc rồi, anh ấy cũng đã được xét xử và đang gánh chịu hình phạt, mọi việc đều được xử lý theo luật pháp quốc tế, nếu anh còn thấy chưa đủ, thì nên nộp đơn lên tòa án Nuremberg xin phúc thẩm đi.”

“Thịnh Vĩnh Ái, đừng lấy cái cớ em lừa gạt chú thím ra đây để đối phó với anh, em có biết…… Em có biết rất có thể anh ta sẽ phải đào than ở Siberia đến chết hay không, đến lúc đó em sẽ làm gì? Bỏ mặc cả bố mẹ gia đình luôn hay sao?”

Nhắc đến bố mẹ, Tố Tố khẽ cụp mi mắt, có chút buồn bã, “Em có gửi điện tín về Nam Kinh, mẹ em cũng không phản đối gì.”

“Hừ, anh biết ngay mà, thím vẫn cứ…… Không hợp với lẽ thường như thế.”

“Vì thế khi anh sang Liên Xô, chỉ có bà ấy là người ủng hộ anh.”

“Nói thì nói vậy……” Thịnh Tư Niên nghẹn họng, khó thở từng cơn, “Nhưng em thì khác, em là con gái, chuyện này lại còn liên quan đến việc lớn cả đời của em, làm sao mà em có thể…… Có thể ấu trĩ như thế?” Nói đến  điều này thật muốn nghiến răng nghiến lợi, hận sắt không thể luyện thành thép.

Nhưng khi cãi vã đến đây, Tố Tố ngược lại không còn nổi giận nữa, cô uống trà, nói năng thật chậm rãi, bốn lạng đẩy ngàn cân, “Anh là một thanh niên tiến bộ, mà sao vẫn còn phân biệt nam nữ như thế? Anh được phép theo đuổi tự do và lý tưởng, còn em lại không được phép theo đuổi tình yêu? Huống hồ năm nay em đã hai mươi bảy tuổi rồi, hoàn toàn có thể chịu trách nhiệm cho mọi lời nói và việc làm của mình.”

“Anh thì thấy đầu óc em vẫn chưa trưởng thành đâu, chẳng khác gì lúc ba tuổi.”

“Lúc em ba tuổi em vẫn được người lớn yêu mến hơn anh.”

“Tố Tố…… Em không thể nghe anh khuyên một câu được sao?” Chửi mắng đủ rồi, bây giờ phải khuyên bảo thật tận tình.

Tiếc là Tố Tố vẫn cứ như một vị Chư Phật, dù anh có ra tay thế nào, cô cũng bất động như núi, “Thứ hai tuần tới em sẽ lên đường đi Shakhty cùng với gia đình đại úy Krolov.”

“Với tư cách gì? Gián điệp á?”

“Em có nhiệm vụ khảo sát từ học viện.”

“Thịnh Vĩnh Ái, em thật có năng lực!” Thịnh Tư Niên chống tay lên hông, bị cô chọc giận đến sôi máu.

Sau khi bình tĩnh lại một lúc anh mới nói: “Anh quá lười để quản em, nhưng tháng sau anh về nước rồi, từ nay về sau em có gặp phải việc gì khó khăn, cũng không còn ai nghe em khóc lóc nữa đâu.”

Tố Tố pha cho anh tách trà, cuối cùng cũng thu mũi nhọn của mình lại, quan tâm hỏi: “Anh phải về chính phủ Nam Kinh để nhậm chức sao?”

“Làm sao có thể?” Thịnh Tư Niên nhấp ngụm trà, kiên định nói, “Anh muốn đến vùng Xô Viết Đỏ.”

“Bác cả có biết không?”

Thịnh Tư Niên đáp, “Ít nhiều cũng nghe được phong thanh. Tình hình trong nước thực ra cũng không gọi là ổn, hai Đảng gây hấn đối đầu nhau, xung đột vẫn tiếp diễn ở khu vực Trung Nguyên, đại chiến sắp xảy ra rồi.”

“Anh có định tham gia chiến đấu không? Nhỡ đâu gặp phải anh cả thì sao?”

“Anh cả đang ở Lưỡng Quảng*, tạm thời không có khả năng, chưa kể anh còn là chính ủy, nên không trực tiếp chỉ huy trận chiến.”

*Lưỡng Quảng: Lưỡng Quảng hay Nhị Quảng, là tên một vùng đất nằm ở phía nam Trung Quốc, tương ứng hai tỉnh Quảng Tây và Quảng Đông ngày nay

“Điều này thật là…… Em còn nghĩ ít nhất ông nội sẽ nỗ lực thúc đẩy hai Đảng hợp tác.”

“Tình thế bí bách, ngài Lương cũng lực bất tòng tâm. Thúc đẩy Hiệp định Song Thập* đã là hết sức khả năng rồi, không thể cưỡng cầu được nữa.” Thịnh Tư Niên uống trà nóng, chậm rãi nói, “Thật ra gia đình anh cũng không phản đối việc anh về nước tham chiến, chính quyền Nam Kinh tham nhũng bất tài, nếu quân đội Cộng sản có thể vùng lên, ít nhất có thể giữ được mạng sống của anh cả. Nếu thất bại, bất quá cũng chỉ hy sinh một mình anh.”

*Hiệp định Song Thập , chính thức được gọi là Tóm tắt các cuộc hội thoại giữa Chính phủ và Đại diện của Đảng Cộng sản Trung Quốc, là một thỏa thuận giữa Quốc dân đảng (KMT) và Đảng Cộng sản Trung Quốc (CCP) được ký kết vào ngày 10 tháng 10 năm 1945 ( Ngày Song Thập của Trung Hoa Dân Quốc ) sau 43 ngày đàm phán

Tố Tố đặt tách trà sứt mẻ xuống, trầm giọng nói: “Đầu tư đa tuyến, cả nhà đều là những con người khôn khéo.”

“Tính ra chỉ có em là đồ ngốc mà thôi, chuyện hệ trọng mà cũng náo loạn cho được.”

Tố Tố sợ lại cãi nhau, vì thế vội hỏi: “Mọi việc đã thu xếp xong chưa?”

“Ngài Lưu là người giới thiệu cho anh, nhưng trên thực tế anh đã làm rất nhiều công tác liên lạc ở Leningrad và Moscow trong nhiều năm qua, những điều này tốt nhất em không nên biết.”

“Tối nay ở lại dùng cơm đi, em sẽ nấu một bàn thức ăn, coi như làm một bữa tiễn anh.”

“Em á?” Thịnh Tư Niên nhướng mày, khinh thường tài nấu nướng của quý cô vĩ đại, “Em có thể đun sôi được nước là đã a di đà phật rồi.”

“Vậy anh đừng ăn, đến lúc đó anh cứ ngồi nhìn em ăn đi.”

“Cũng được, anh còn sợ em sẽ hạ độc chết anh.”

“Sao anh càng ngày càng đáng ghét thế, trước kia anh đâu có như vậy.”

“Trước kia em cũng không muốn kết hôn với một con quỷ Đức.”

“Đợi anh đi rồi bọn em sẽ tổ chức hôn lễ.”

“Em dám!” Anh lại bắt đầu trừng mắt, đe dọa đầy hung hãn.

“Anh xem em có dám không.”

Cãi nhau thì cãi nhau, nhưng mối quan hệ giữa cô và Thịnh Tư Niên chưa bao giờ thay đổi. Trước lúc khởi hành Thịnh Tư Niên đã đến tiễn cô, để lại cho cô tiền mặt và phiếu thực phẩm, đồng thời nhờ một người bạn ở Moscow chăm sóc cô giúp anh.

Tại ga tàu hỏa Moscow, Tố Tố ôm Thịnh Tư Niên, nói với anh, “Anh trai, em tự hào về anh.”

“Anh thì lại đau đầu với em.” Thịnh Tư Niên cau mày, nửa đùa nửa thật.

Tố Tố mím môi cười, chỉ ở trước mặt anh trai cô mới có thể vô tư làm càn như thế, “Tự chăm sóc bản thân, đừng để mình bị thương, em không thể giúp được gì cho anh, chỉ có thể chúc anh may mắn.”

“Hừ ——” Thịnh Tư Niên lườm nguýt cô, hung tợn nói, “Gã người Đức kia…… Tên anh ta là Heinz phải không?”

“Đúng vậy, Heinz Von Mackensen.”

“Hừ, quả nhiên là một tên quý tộc Germanic đáng ghét.” Anh nhìn Tố Tố, khó lòng chia lìa, “Em hãy nói với anh ta, nếu anh ta dám làm em thất vọng, anh nhất định sẽ từ Trung Quốc quay lại đây và tự tay bắn chết anh ta đấy!”

Tố Tố mỉm cười gật đầu, “Được rồi, đồng chí Alexander, em nhất định sẽ mang lời đe dọa của anh đến Shakhty.”

“Bảo trọng.”

“Bảo trọng.”

Tàu hỏa hú còi, đám đông liên tục chen chúc nhau trên tàu, bà Krolov gọi cô qua cửa sổ, “Mau lên đây đi cô bé, ta giữ một chỗ cho cháu này.”

“Tạm biệt.” Tố Tố nói lời tạm biệt Thịnh Tư Niên bằng đôi mắt đỏ hoe.

“Tạm biệt.” Anh vẫy tay, hít thở bầu không khí ấm nóng tại nhà ga Moscow đông đúc giữa trời đông.

Chung quanh chỉ còn lại màn sương mù trắng xóa, mịt mờ hư vô. Trong mắt anh có một lớp sương mờ, dần dần không còn nhìn thấy rõ nữa.

Trong thời buổi loạn lạc, nhiều khi chỉ một lần chia cắt cũng sẽ trở thành mất mát vĩnh viễn, họ không thể đoán trước được điều gì, họ không thể thay đổi được điều gì, chỉ có thể chấp nhận, kiên trì, vững vàng.

Tạm biệt, Alexander.

Tạm biệt ——

Heinz vẫn vậy, tai anh khi tốt khi xấu, bởi vì gió to, nên đôi khi anh thậm chí cũng không phân biệt được đó là tiếng gió hay là ù tai.

Mặc dù đang mặc chiếc áo khoác bông nhỏ bé chứa đựng tình yêu của Tố Tố, nhưng cũng không ngăn được cái lạnh thấu xương của xứ Siberia, thời tiết chết tiệt này lạnh lẽo buốt giá đến mức khiến con người ta không tài nào ngủ được cả ngày lẫn đêm, chỉ sợ sẽ bị đông cứng thành que kem ngay khi vừa nhắm mắt lại, tiếp đó sẽ bị bọn Xô Viết tàn ác cắm xuống tuyết để làm biển chỉ đường.

Tuy nhiên, có một số điều ngay cả đại úy Krolov cũng phải bất ngờ. Đó là Heinz, một phần tử ngoan cố thế nhưng đã chịu cầm bút lên và viết bản báo cáo tư tưởng lần đầu tiên, mặc dù tất cả chỉ là những câu từ vớ vẩn vô nghĩa, nhưng ít nhất nó đã chứng tỏ được rằng dưới sự tác động của tư tưởng chủ nghĩa cộng sản vĩ đại, ngay cả tên ác quỷ Đức Quốc xã kiên định nhất cũng phải cúi đầu.

Đại úy Krolov cảm thấy vô cùng hài lòng với hiệu suất làm việc của mình, hơn nữa còn giảm bớt khối lượng công việc cho Heinz một cách hợp lý, nhằm cho anh có thêm thời gian để viết ra nhiều bài báo cáo nhảm nhí hơn.

Khi giáng sinh đến gần, Shakhty cũng trở nên sôi động.

Vâng bạn không nhìn lầm đâu, những phần tử Bolshevik vô thần cũng ăn mừng giáng sinh.

Bọn họ chặt cây lãnh sam* và trang trí nó như một cây thông Noel, giăng đèn kết hoa trong hội trường, thậm chí còn mày mò từ đâu đến một chiếc đàn organ, có điều âm điệu không được hay lắm, vẻ ngoài vừa cũ kỹ lại vừa tồi tàn, Heinz cũng chẳng thèm chơi nó.

*Lãnh sam là cây thuộc họ thông, cũng tương tự như cây thông

Nhưng lại có vô số người trong trại tù binh có thể chơi đàn piano, ngoài ra còn có một người đàn ông cao gầy tên là Augustine, thực chất đã từng là Phó Giáo sư của Học viện Âm nhạc Berlin.

Nhưng rồi anh ta đã lựa chọn cầm súng lên để bảo vệ Berlin, và anh ta đã phải trả giá đắt cho lòng nhiệt huyết cùng với chủ nghĩa yêu nước của mình.

Vào đêm giáng sinh, anh ta phải biểu diễn bản Katyusha* của bọn Nga bằng đôi bàn tay bị tra tấn bởi lưỡi thuổng sắt và xẻng, còn phải giả vờ điệu bộ sung sướng vui mừng, điều này thật mỉa mai làm sao.

*Katyusha (hay Kachiusa) là bài hát nổi tiếng của Liên Xô trong thời kỳ Chiến tranh Vệ quốc Vĩ đại và là một trong những bài hát lừng danh nhất nước Nga

Heinz nấp sau tảng đá cử động các ngón tay, nhớ lại những ngày tháng còn được ôm lấy chiếc đàn piano và âm nhạc.

Đó là khoảng thời gian rạng ngời ánh nắng, hạnh phúc và tươi đẹp xiết bao.

Tuyết lại đến với thế gian, màn đêm tĩnh lặng thanh bình.

Cơn đau ở tay phải khiến anh vô cùng tỉnh táo, như thể lúc nào cũng có lửa đốt và kim châm vào cánh tay, tuy nhiên nỗi đau là điều thiết yếu, hạnh phúc mới là điều khó có thể khẩn cầu, anh thật may mắn vì ít ra còn có Karl, thằng ngốc bé nhỏ này đã thay anh làm hết phần việc còn lại, bằng không cánh tay phải của anh thế nào cũng sẽ bị tàn phế ngay tại đây.

Nhưng có một điều anh cực kỳ khó chịu ở thằng nhóc thối tha này, cậu ta luôn hỏi không ngừng, vo ve vo ve như một con muỗi: “Khi nào mẹ mới đến?”

“Mẹ còn đến nữa không?”

“Chỉ huy, có phải mẹ không cần anh nữa rồi không?”

Thật phiền phức chết đi được. Thành thật mà nói, đôi khi anh thực sự rất muốn khâu mồm Karl lại, như vậy mới có thể khiến anh bớt nhớ Tố Tố hơn.

Nhưng ai có thể ngờ rằng, quý cô Thịnh gan dạ dạn dĩ của chúng ta lại cưỡi gió cưỡi tuyết tiến vào Shakhty lặng ngắt như tờ ngay trong đêm giáng sinh.

Hãy vỗ tay tuyên dương cô ấy, hãy cổ vũ cho thứ tình yêu vĩ đại mà lại thuần túy trên thế gian.

Phải, dù thời thế có tàn nhẫn đến thế nào, nhưng chí ít chúng ta vẫn còn có được tình yêu.