Người ta nói trẻ con rất dễ bị lừa. Nghe gì tin nấy.
Đây nhất định là lời mẹ cô nói với cháu trong cơn tức giận tối qua khi thấy cô bỏ chạy.
"Sao có thể? Mẹ không bao giờ không cần Mục Mục." Úc Tuyền Thu cười, ôm con gái càng chặt hơn, cười hỏi: "Hôm qua Mục Mục có được ăn thịt không?"
"Có!" Nghe xong, cô bé vui vẻ ngay, dẹp bỏ những suy nghĩ lung tung kia qua một bên, cười khúc khích nói với cô: "Hôm qua bà Tào gửi cả một tảng thịt lớn, bà ngoại xào cho con ăn!"
Vui vẻ nói xong, cô lại đột nhiên ngộ ra: "Là mẹ mua ạ? Sao mẹ không về ăn cơm với con với bà?"
"Ừ, hôm qua mẹ có việc bận không về được, đành nhờ bà Tào mang về cho con ăn." Úc Tuyền Thu cười, nựng sống mũi cô bé, thường ngày cô cũng trơ trẽn nói dối con gái.
Thấy con lại vui vẻ cười tươi, Úc Tuyền Thu rướn đầu nhìn vào bên trong, hỏi con gái: "Bà đâu? Còn có chú Lý của con đâu?"
"Hôm qua chú Lý chưa ăn cơm đã về rồi." Cô bé thành thật trả lời: "Bà đang làm giày trong nhà."
Lý Kiến Khôi đi rồi? Vậy nghĩa là, cô có thể chẳng kiêng nể gì mà gọi bác sĩ vào nhà ngồi chơi xơi nước sao?!
Đồng chí Úc - người luôn vô tư hồn nhiên - bỗng vui mừng khôn xiết, mặc kệ mẹ già có vui hay không, chỉ cần cô được ở cùng bác sĩ thêm một lúc chính là một lúc!
Nghĩ tới đây, Úc Tuyền Thu vội quay người lại định gọi bác sĩ, nhưng vừa ngoái lại đã không thấy bóng dáng bác sĩ đâu?
Mới ban nãy bác sĩ vẫn còn ở đó, sao vừa quay lại đã không thấy một người rõ ràng rất to và còn thở?
Úc Tuyền Thu luống cuống nhìn tứ phía, có thể do thấy mẹ hoảng loạn, cô bé ngây ngô nói với mẹ: "Mẹ, cô Lan vừa đi xong."
Đến một tiếng còn không chào, cứ thế mà đi sao?
Không được, trong lòng cô còn rất nhiều lời sến sẩm chưa kịp thổ lộ với bác sĩ, bác sĩ sao có thể cứ như vậy mà bỏ đi!
Nghe con gái nói thế, cô hấp tấp muốn đuổi theo, nhưng vừa đặt tay lên xe lăn đã nghe thấy giọng nói tức giận của mẹ từ phía sau truyền đến: "Con Tư, nếu còn dám bước ra khỏi nhà, mẹ sẽ lập tức tự tử ngay trước cửa!"
Tính khí mạnh mẽ của cô hẳn là được thừa hưởng từ mẹ cô. Tuy mẹ cô không còn trẻ, nhưng bà vẫn hừng hực khói lửa như thời niên thiếu.
Nếu Úc Tuyền Thu có thể tự sát bằng thanh băng, mẹ cô tất nhiên sẽ không ngần ngại đập đầu xuống đất. Cô tin chắc nếu cô thực sự rời đi, khi trở về sẽ phải chuẩn bị quan tài cho xác của bà già.
Mặc dù mẹ cô có hơi thiên vị con trai, nhưng dù gì thì đây cũng là đấng sinh thành của cô, cô sẽ không thực sự bất hiếu đến mức ép mẹ phải chết.
Dù sao bác sĩ cũng không còn ở đó, chỉ cần tìm được cơ hội, cô có thể quay lại tìm bác sĩ lúc nào cũng được. Trước mắt vẫn phải làm bà già bình tĩnh lại.
Thấy con gái không quá bướng bỉnh, tâm trạng cáu gắt của bác Úc cũng dần tốt lên.
Nhìn con gái đáng thương ngồi trên xe lăn, bà cũng xót ruột, dù sao cô cũng là một khúc thịt rơi ra từ cơ thể bà, làm gì có chuyện không xót xa.
Liếc nhìn Úc Tuyền Thu một cái, sắc mặt bà dịu đi rất nhiều: "Bên ngoài gió lớn, mau dẫn Mục Mục vào phòng đi."
"Vâng." Úc Tuyền Thu đáp vội, cố tỏ ra hình tượng con gái ngoan để lấy lòng mẹ. Để cô có cơ hội ra ngoài gặp bác sĩ.
Nhưng, gừng càng già càng cay, với "hoả nhãn kim tinh" của bà già, làm gì có chuyện bà già không biết cô đang có âm mưu gì?
Ngoài mặt thì tỉnh bơ, nhưng trong lòng lại biến hoá khôn lường, luôn lặng lẽ xuất hiện sau lưng cô mỗi khi cô định lẻn ra ngoài, hỏi với giọng nói như gầm hét mà cũng như thầm thì: "Con Tư, con định đi đâu?"
"Con... con đi mua muối." Úc Tuyền Thu chỉ biết quanh co với những lý do tầm thường như vậy.
"Dầu, muối, tương, giấm mẹ đều mua hết cả. Chú Triệu nhà trên kia gửi cho chúng ta rất nhiều thóc gạo, đủ dùng cho hai tháng. Trong khoảng thời gian này, con không cần đi đâu hết, cứ ngoan ngoãn ở nhà." Tay bà già cầm cây chổi lông gà, nghiêm khắc nói với cô, nhìn phong thái cứ như Từ Hi Thái hậu thời nhà Thanh.
Nhà chú Triệu và nhà cô không thân thích cũng không thân thiết, tự dưng gửi lương thực cho nhà cô làm gì? Có lẽ mẹ cô cũng đoán được đây là do bác sĩ nhờ gửi, nhưng vì bác sĩ Lan không phải người đích thân gửi tặng, nên mẹ cô chỉ biết thầm miễn cưỡng nhận.
Đây là lần đầu tiên Úc Tuyền Thu hơi oán trách sự dịu dàng và ân cần của bác sĩ.
Bác sĩ chuẩn bị tươm tất mọi thứ, cô biết lấy lý do gì đi gặp bác sĩ đây!
Mẹ cô theo dõi cô còn nghiêm ngặt hơn cả tù nhân, thiếu mỗi bước giám sát cô đi vệ sinh.
Nhưng vẫn không khác chút nào. Bà già bảo con gái cô nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của cô, nói cứ khi thấy mẹ con có dấu hiệu chạy trốn, phải lập tức nói với bà ngay.
Mẹ cô đã khá lớn tuổi, lại còn bắt chước cái thói trơ trẽn nói dối con gái của cô.
Bà luôn nói những lời như "Nếu mẹ cháu đi, tức là mẹ không còn cần cháu nữa", làm cô bé sợ hãi vô cùng, lúc nào cũng lo lắng bám lấy mẹ, sợ mẹ bỏ đi không còn cần mình nữa.
Bị một già một trẻ giám sát, cho dù có âm mưu chạy trốn, cô cũng không tìm được cơ hội.
Ngày nào cũng ru rú ở nhà, làm giày, may quần áo và tất cho con gái.
Không được đi đâu cả, chân cũng đã gần khỏi, nhưng quá bí bách đến nỗi có thể mọc rêu.
Gần một tháng trôi qua trong tình cảnh bị "giam cầm", dù tuyết phủ trên mặt đất vẫn chưa tan hết, nhưng đã có nhiều người lần lượt quay trở lại núi, chờ ông xưởng trưởng ra lệnh đầu làm việc.
Trải qua một tháng "bị phạt", nhờ biểu hiện tốt của cô, mẹ cô dần dần buông lỏng giám sát.
Cuối cùng thì cô đã nhìn ra cơ hội đi gặp bác sĩ!
Chỉ nhiêu đó thôi cô cũng có thể cười từ trong mơ cho đến khi tỉnh dậy. Đã gần một tháng chưa gặp bác sĩ, tình yêu trong lòng cô càng ngày càng sinh trưởng điên cuồng như đám cỏ dại, cô không thể đợi được đến ngày được đi tìm bác sĩ.
Vào một buổi chiều quang đãng, mặt trời nhô cao hoà vào nền trời trong xanh, ánh nắng tươi sáng trải dài trên cơ thể khiến người ta hoan khoái hứng khởi.
Mẹ cô cúi đầu thêu túi lưới, thêu mãi, thêu mãi, rồi gục đầu ngủ thiếp đi, con gái cô cũng ngủ sau một bữa no nê và chơi vui vẻ. Thấy thế, cô không khỏi thầm cảm thấy hả hê.
Soi mình qua mặt nước trong chum, chỉnh lại đầu tóc và quần áo, rón ra rón rén đặt đôi giày trên tay xuống rồi chạy ra ngoài.
Cô sắp đi gặp bác sĩ!
Càng nghĩ, cô càng phấn khích, trái tim cứ như chờ chực nổ tung, không giấu được niềm vui mà chạy tung tăng trên đường.
Nhưng, trước khi bước đến cửa ký túc xá của bác sĩ, cô đã bị cô Sáu chặn lại trên đường.
"Cô Sáu, đã lâu không gặp, khi nào đi thế?" Tâm trạng của Úc Tuyền Thu rất tốt, đến cả câu hỏi cũng tươi cười nở hoa.
"Chị Úc, đã lâu không gặp, chị vẫn xinh đẹp như vậy." Cô Sáu có cái miệng dẻo, cười tâng bốc cô một lúc mới nói: "Chiều nay em đi."
"Sớm thế?" Cô kinh ngạc: "Không phải nói chờ tuyết tan rồi đi sao? Băng trên mặt đất còn rất dày."
"Em cũng muốn chờ lâu hơn nữa hẵng đi." Cô Sáu cũng rất bất lực, đá tảng băng trên mặt đất, thở dài và nói: "Nhưng, nếu muộn hơn sẽ không đi được... Bác sĩ Cảnh và những người khác đã rời đi trước Tết, nếu chờ lâu hơn, cha em nói, sợ rằng em sẽ bị chuyển đến một vùng núi hẻo lánh nào đó làm lao động khổ sai, giống như bác sĩ Lan vậy."
"... Gì cơ?" Nghe cô Sáu nhắc tới bác sĩ, Úc Tuyền Thu cực kỳ nhạy cảm, khó có thể tin vào những gì tai mình nghe được: "Cô Sáu nói bác sĩ Lan... cô ấy bị sao cơ?"
"Chị Úc, chị không biết sao?" Cô Sáu bất ngờ, nhìn cô: "Khi bác sĩ Lan và bác sĩ Ngô đi, cả chỗ này linh đình lắm mà, gần như phân nửa người trên Ma Tử Lĩnh đều đến đưa tiễn, mọi người nói tại vùng núi nghèo này thật hiếm có hai bác sĩ giỏi như bọn họ. Được bác sĩ Lan chăm sóc nhiều đến vậy, em cũng đến tiễn, cũng đưa cho bác sĩ Lan mấy lọ tương cay do chính tay em làm, hihi."
Cô Sáu cứ nói, cứ cười, nhưng khi thấy sắc mặt chị Úc càng lúc càng tái mét, cô dần ngậm họng lại, thận trọng hỏi: "Chị Úc... lẽ nào chị không biết... bác sĩ Lan đã đi?"
Cô biết thế nào được?
Cô chưa được nghe ai nói, từ đó đến nay luôn bị mẹ giam cầm, không biết tin tức gì, làm sao mà biết được!
Sắc mặt Úc Tuyền Thu càng lúc càng khó coi. Cuối cùng thì cô đã biết tại sao trước đó bác sĩ không từ chối cô, giống như bữa cơm cuối cùng của tử tù, bác sĩ biết trước mình sắp phải đi, nên mới bù đắp cho cô trước ngày chia xa!
Lan Thiện Văn, cô được lắm, hoá ra cô đã ủ mưu từ lâu, cô nhớ đấy cho bà, nếu để bà đây gặp lại lần nữa, bà đây thề sẽ tát cô chết tươi!
Cô tức giận đến mức chỉ ước gì có thể chạy đến ngay trước mặt bác sĩ, bóp cổ bác sĩ chất vấn tại sao không nói cho cô biết chuyện này.
Nghĩ đến đây, Úc Tuyền Thu xắn tay áo, xoay người rời đi.
"Này, chị Úc, không phải chị muốn đi tìm bác sĩ Lan ấy chứ?" Thấy chị Úc như đang muốn đi sống mái với người ta, cô Sáu vội vàng kéo cô lại, khuyên cô hết nước hết cái: "Chị Úc bình tĩnh lại đã, chị sẽ không gặp được bác sĩ Lan đâu..."
"Tại sao? Lẽ nào cô ta còn dám không muốn gặp tôi?" Úc Tuyền Thu dựng ngược lông mày, xắn tay áo tỏ vẻ bản thân không lành như mèo nhà, hung dữ nói: "Nếu cô ta dám không gặp tôi, hãy đợi mà xem tôi xé xác cô ta như thế nào!"
Nói xong, cô vung tay, nghiến răng hậm hực.
Đối với đồng chí Úc - một người đã từng một tay cầm sào tre đẩy mấy cô gái xuống suối chỉ vì dám lùa vịt vào ruộng lúa mì nhà cô, thì việc một tay bắt được thân hình gầy còm như cọng giá đỗ của bác sĩ chỉ là chuyện dễ như bỡn!
"Không phải, chị Úc, đây không phải vấn đề liệu bác sĩ Lan có gặp chị hay không." Cô Sáu rất tán thưởng phong thái dung dữ của cô, nhưng vẫn cần thuyết phục. "Chắc bác sĩ Lan không gặp chị được đâu."
"Tại sao? Cô ta mắc bệnh đậu mùa à?" Đồng chí Úc rất không tin.
"Ôi, chị Úc của em, chị vẫn chưa biết sao?" Cô Sáu lén ghé vào tai cô như một tên trộm, thì thầm nói: "Em nghi là bác sĩ Lan bị đưa đến một nơi hoang tàn hẻo lánh nào đó và bị nhốt lại. Chị không gặp được chị ấy đâu!"