Nhìn chung từ cổ chí kim, không bà mẹ vợ mẹ chồng nào lại muốn con mình cưới về một con hồ ly quấn quýt về nhà.
Không cần xem trên thế giới có bao nhiêu bà mẹ chồng độc ác hạnh hoẹ nàng dâu, cũng không cần bàn có bao nhiêu con dâu bị mẹ chồng làm khó, chỉ cần nhìn Từ Hi Thái Hậu sai người đẩy một phi tần xuống giếng chỉ vì Hoàng đế Quang Tự thích nàng là đủ hiểu.
Quá đáng sợ. Nghĩ mình mới sống được hơn 20 năm, nếu đắc tội với mẹ vợ, bị mẹ vợ ghét bỏ vì quá quấy rầy bác sĩ, nhỡ mẹ vợ cũng đẩy cô xuống giếng thì phải làm sao?
Ngay giây phút đồng chí Úc nhìn thấy mẹ vợ, cô sợ vỡ mật, không nói lên lời, ngay tắp tự lăn xuống giường mặc kệ cái bụng căng tròn, nghiêm chỉnh đúng mực cúi đầu chào mẹ vợ: "Cô... cô à."
"Ừ." Mẹ vợ không nói gì, nhàn nhạt trả lời, nói: "Cô thấy con ăn xong cứ ôm bụng mãi, có phải do ăn no quá không? Cô mang thuốc tiêu hóa đến, con mau uống đi, xong bảo Thiện Văn đi bộ tiêu cơm cùng."
Vừa chết lặng vì sợ, sau khi nghe mẹ vợ nói vậy, cô mới nhìn thấy trên tay mẹ vợ cầm thuốc và một cốc nước.
"Cảm ơn cô." Cô vội vàng gật đầu, vừa mừng vừa lo, thận trọng cúi đầu bước tới nhận thuốc và nước từ tay mẹ vợ.
Nhìn cô uống xong, mẹ vợ hài lòng, nhưng vẫn chưa đi.
Cô căng thẳng mân mê chiếc cốc thuỷ tinh trong tay, cúi đầu không biết phải nói chuyện với mẹ vợ như thế nào.
"Tuyền Thu, con đi chốt cửa lại." Hình như mẹ vợ muốn có một cuộc trò chuyện rất dài với cô: "Cô vừa bảo Thiện Văn đi xem chân cho bố, trong nửa tiếng nữa sẽ không quay lại, con đóng cửa lại đi, chúng ta nói chuyện một lát."
Nhìn mẹ vợ như đã lên kế hoạch từ rất lâu, cô biết nói gì đây?
Đương nhiên cô chỉ có thể ngoan ngoãn đặt cốc xuống, làm theo lời mẹ vợ.
"Tuyền Thu, con là một cô gái tốt."
Mẹ vợ cô nói thẳng vào vấn đề, doạ cô sợ đến mức suýt ngừng thở.
Đến rồi, đến rồi, mẹ vợ chắc chắn sắp khuyên cô đừng mơ mộng hão huyền và hãy tránh xa bác sĩ ra.
"Cho nên, cô cũng yên tâm khi con ở bên Thiện Văn."
"Cô ơi con biết con là con gái, con xuất thân không tốt, con không xứng với bác sĩ Lan... cô vừa nói gì cơ ạ?"
Đồng chí Úc chưa kịp nói những lời vừa vắt não ép ra thì đã nghe câu này của mẹ vợ, doạ cô sợ đến nỗi mắt lồi cả ra.
Trời ơi, mẹ vợ cô không biết đi theo kịch bản gì cả, vào những lúc thế này, người ta thường đập hàng trăm tệ xuống cho cô, sau đó nói, tốt nhất cô nên tránh xa con gái tôi.
Chuyện gì đang xảy ra với mẹ vợ cô thế này?
"Tuyền Thu, đừng đứng đơ ra đó nữa, chúng ta ngồi xuống nói chuyện đi."
Cô vẫn ngơ ngốc thì bị mẹ vợ kéo đến cùng ngồi trên mép giường, nghe mẹ vợ nói: "Thiện Văn từ bé đã hiểu chuyện. Hồi con bé còn nhỏ, cô và chú vui mừng nói rằng đã nuôi dạy nên một đứa con thật ngoan. Nhưng vào năm con bé mười một tuổi, chú Lan bị một chiếc xe tải chở đi, hầu hết của cải nhà cô chú đều bị họ lấy đi mất. Đường cùng, cô phải ra ngoại thành làm công nhân trong nhà máy dệt để kiếm ít tiền phụ giúp gia đình, tiện thể lấy tiền đó đi thăm bố con bé. Con cũng biết đấy, những năm đó nạn đói hoành hành, không có gì ăn, con bé cũng không nói, nếu không vì có lần con bé đói quá mà ngất xỉu ngay tại cổng trường, cô sẽ không bao giờ biết con bé lén lút dành dụm hết số tiền cô cho để mua lương khô và quần áo cho bố nó. Những khi không có lớp, con bé lang thang nhặt báo rác và vỏ lon khắp thành phố bán lấy tiền mua quần áo cho bố. Mua xong, còn nói dối với các chú rằng đó là cô nhờ người đi mua, nhờ họ mang vào cho bố con bé."
Nói đến đây, mẹ vợ cô vừa thổn thức vừa đau lòng: "Thiện Văn từ nhỏ đã có chủ kiến. Khi còn học đại học, con bé được cử đến Tây Tạng làm bác sĩ tình nguyện. Mỗi sinh viên sẽ được phát về nhà 10 cân phiếu ăn mỗi tháng, con bé không nghĩ ngợi gì, giấu cô đi báo danh. Chỉ đến khi được cấp trên phát phiếu ăn về, cô mới biết con bé đã đến Tây Tạng."
Nghe có vẻ giống điều mà bác sĩ nhà cô sẽ làm.
Nghe xong, Úc Tuyền Thu chỉ muốn chạy đến trước mặt bác sĩ và tát bác sĩ hai cái.
Nhưng thấy mẹ vợ buồn quá, cô vội an ủi mẹ, đồng thời nói thay cho bác sĩ: "Cô à, bác sĩ Lan cũng vì có lòng hiếu thảo."
"Cô biết con bé hiếu thảo." Mẹ vợ cô cười khổ nói: "Nói ra cũng không sợ con chê cười. Năm xưa khi gả cho chú Lan, cô không ưa nhất là thói lo chuyện bao đồng của ông ấy. Ai ngờ, cha nào con nấy. Con không biết, trước đây Thiện Văn ở Tây Tạng có quen biết một cậu bé."
Úc Tuyền Thu đột nhiên nhớ lại hồi bác sĩ của cô vừa đến Ma Tử Lĩnh, hình như là khi cho Mục Mục ăn kẹo, bác sĩ có nhắc đến người đó.
"Cô à, con từng nghe bác sĩ Lan nhắc đến, hình như cậu ấy đóng quân ở Tây Tạng? Nhưng, cậu ấy không phải... không phải như thế đúng không."
"Đúng, cô nghe bạn cùng lớp của Thiện Văn kể rằng cậu bé đó đã đi lính ở Tây Tạng được vài năm. Thiện Văn có lần gặp phải bọn thổ phỉ, may mắn bọn họ đuổi đến kịp thời, mới không có chuyện gì xảy ra."
Mẹ vợ cô thở phào như vui mừng, một lúc sau mới nói: "Nhưng Thiện Văn khá khù khờ về mặt tình cảm, nghe nói cậu bé đó đã theo đuổi con bé một thời gian rất lâu nhưng không đến đâu cả. Sau này, Thiện Văn quay lại, khi cậu bé xuống bưu điện dưới cao nguyên gửi thư cho Thiện Văn, cậu ấy gặp lại bọn thổ phỉ, chúng nhận ra và bắn chết cậu bé."
"A..." Úc Tuyền Thu kinh ngạc thốt lên: "Vậy bác sĩ Lan..."
"Thiện Văn đã rất tự trách sau khi biết chuyện, và khi biết gia đình cậu bé đó chỉ còn lại một người mẹ góa bụa, Thiện Văn đưa cho bà mẹ ấy hết số tiền thưởng ở trường đại học và tiền kiếm được từ những công việc lặt vặt trong vài năm, cô cũng từng đại diện Thiện Văn đến đó vài lần. Nhưng bà mẹ đó không hề nghe lọt tai những điều người khác nói, khăng khăng cho rằng Thiện Văn hại chết con trai bà. Cứ cách ba bữa, bà ta lại gây rắc rối cho Thiện Văn, thậm chí có lần còn cầm dao chạy đến trường của Thiện Văn đòi chết chung."
Úc Tuyền Thu căng thẳng: "Không phải chứ, vậy bác sĩ có xảy ra chuyện không?"
"May mắn thay, bà ta lâu ngày không ăn uống, không còn sức nên Thiện Văn không bị thương. Nhưng không lâu sau đó, bà ta nằm lên đường ray tự sát, trước khi tự sát, còn để lại thư máu và nhờ một người cháu đóng gói phần thi thể bị tàu hoả cán nát thành từng mảnh gửi đến trước mặt Thiện Văn, để nhắc nhở Thiện Văn rằng, con trai bà ta và bà ta đều do Thiện Văn hại chết."
"Không thể nào! Đó là loại người gì vậy!" Úc Tuyền Thu nghe xong thực sự chỉ muốn đánh người. Mẹ kiếp. bác sĩ của cô tốt bụng như vậy mà vẫn có người muốn nhắm vào bác sĩ! Hên cho bà ta, nếu lúc đó cô có mặt, cô chắc chắn sẽ đem xác của mụ phù thủy già đó cho chó ăn!
"Không lâu sau chuyện đó, Thiện Văn có chút dấu hiệu trầm cảm. Trong quá trình cải tạo, có một cô bé họ Ngô bên cạnh con bé, không biết vì sao cũng tự sát trong tù..."
Thấy mẹ vợ lại định nhắc đến chuyện kinh tởm đó, Úc Tuyền Thu vội vàng ngắt lời bà: "Cô ơi, chuyện này con đã biết, nhưng, giữa hai chuyện này có mối liên hệ gì với nhau?"
"Thiện Văn không giống cô chú, cô chú từng bị cuốn trong ngọn lửa cách mạng. Mặc dù con bé làm việc khiến người ta yên tâm, nhưng con bé còn trẻ, sao có thể chịu đựng được cải tạo? Chấn thương tâm lý do cô bé họ Ngô để lại càng khiến con bé trầm cảm hơn. Thiện Văn không ăn, không uống, gầy đến nỗi sắp không còn hình hài con người. Trong thời gian đó, không hiểu sao con bé bị nhiễm bệnh, toàn thân sốt như bị nấu chín. Sau khi cô chú được phục chức, cô chú đã thức suốt đêm trông nom Thiện Văn, chăm sóc con bé rất cẩn thận, khi không có thời gian sẽ nhờ Hiểu Thuyên dẫn con bé ra ngoài chơi, phải mất một đến hai năm, con bé mới khỏe lại một chút."
Nghe xong, lòng Úc Tuyền Thu đau đớn như bị thủy tinh đâm thủng.
Cố nén nước mắt, cô hỏi mẹ vợ: "Cô... cô à, sao cô lại nói những chuyện này với con?"
"Khi Thiện Văn sốt cao, con bé thường gọi tên con. Hơn nữa, con đã chăm sóc cô và chú rất tận tình trên Ma Tử Lĩnh, con nghĩ cô không biết gì sao?"
Mẹ vợ cô đúng là cao thủ, chỉ với đôi câu vài lời đã nối chuỗi sự việc lại với nhau.
Đồng chí Úc lập tức ngừng khóc. Mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, để chứng minh với mẹ vợ rằng, cô thực sự không hề quyến rũ cô con gái ngọc ngà của họ!
Thấy cô như vậy, mẹ vợ cười hiền từ: "Con đừng sợ, cô chú không phải loại người cổ hủ. Tính Thiện Văn ít nói, nhiều khi bị thiệt mà không chịu nói với ai, có con trông chừng, cô chú sẽ yên tâm hơn nhiều."
Đồng chí Úc nhanh chóng trượt theo con dốc được mẹ vợ vẽ ra, vô cùng thành khẩn nói: "Cô ơi, con tuyệt đối sẽ không bao giờ để bác sĩ Lan phải chịu thiệt!"
Mẹ vợ cô lắc đầu, cười nói: "Không phải thiệt hay không thiệt. Thiện Văn rất cố chấp, đã quyết điều gì là cản thế nào cũng không nổi... Kể từ khi con bé làm loạn lên đòi đi tìm con lúc vẫn còn ốm, cô chú đều biết, thay vì cản trở, thà rằng nên chiều theo ý con bé. Cô chú đã quyết định yêu con bé trên tận đầu trái tim, sao có thể chứng kiến cảnh con bé không được như ý? Thiện Văn muốn đi tìm con, nhưng cô sợ chính kiến của con không vững vàng, có khi đã gả cho nhà người khác cũng nên. Vì thế cô không cho Thiện Văn đi, bảo con bé hãy đợi một vài năm sau khỏi bệnh hẵng đi tìm, nếu lúc đó con chưa kết hôn, chứng tỏ hai người chân thành muốn ở bên nhau, nếu thế, cô chú sẽ không ngăn cản con bé."
Trời ơi, thảo nào hồi đó trên Ma Tử Lĩnh mẹ vợ cô thường nói những điều kỳ lạ với cô, hóa ra mẹ vợ đã có sẵn kế hoạch.
Nhưng, may mà cô thật lòng thích bác sĩ, nếu cô kết hôn theo ý của mẹ già, chẳng phải sẽ hữu duyên vô phận với bác sĩ sao?
Thấy bố mẹ vợ thoáng như vậy, không hổ là bậc sinh thành của bác sĩ!
Đồng chí Úc khen mẹ vợ hết lời.
Những lời ngọt ngào khiến mẹ vợ cô cười vui vẻ, bà nắm tay cô, nói: "Con bé Thiện Văn thường ít nói, bình thường mẹ muốn tìm người nói chuyện cũng khó, giờ thì tốt quá, mẹ có thêm một đứa con gái, thật tuyệt, ngày mai mẹ sẽ dẫn con đi chọn vài bộ quần áo mới."
"Cô... cô vừa nói gì cơ ạ?" Đồng chí Úc ngu cả người, mẹ vợ cô vừa nói cái gì vậy?
"Đứa ngốc, con ở bên Thiện Văn, không gọi mẹ là mẹ thì gọi là gì?" Mẹ vợ cô cười, vỗ mu bàn tay cô: "Chỉ tội con quá, không được làm cô dâu, ở bên Thiện Văn không có danh phận gì, cũng không được lấy giấy đăng ký kết hôn."