Linh Chu

Chương 1007: Thái bộc (1)



Bắc Minh Phá Thiên thiên tư vô song, lòng mang cừu hận. Hắn chiếm cứ ba quận đông bắc phủ Thanh Vân là quận Tang Khâu, quận Thiên Thời, quận Phó Loa, nắm trong tay hơn bốn trăm tám mươi tòa Cổ Thành, chiếm một diện tích ba vạn dặm, là đại họa một phương. Thế gia Bắc Minh mặc dù tổn thương nguyên khí nặng nề, nhưng mà tại mỗi phủ, mỗi quận Thần Tấn Vương Triều cũng có thế lực ẩn náu, hào kiệt rất nhiều, cường giả nhiều vô số kể. Cho dù triều đình hạ Cách Sát Lệnh, thì cũng không cách nào lôi ra được hết những người che giấu rất sâu này.

- Bắc Minh Phá Thiên dùng trăm phương ngàn kế muốn làm đảo lộn giang sơn Thần Tấn Vương Triều ta. Hắn chiêu binh mãi mã, hợp tung liên hoành, tổ chức liên minh, phỏng đoán chỉ sau mấy năm sẽ cử binh nổi dậy, nhằm thẳng về Thần Đô.

- Bắc Minh Nhược lần này đi phủ Cổ Cương, chỉ sợ cũng muốn liên hợp với một đại bộ lạc nào đó ở phủ Cổ Cương, liên minh chống lại triều đình. Chỉ là Phong Phi Vân lại đi phủ Cổ Cương làm gì, một năm nay hắn mất tích, là đi địa phương nào ?

Long La Phù tay vịn Long Y, trầm tư rất lâu, nàng thì thào lẩm bẩm:

- Chính sự không thông suốt hỏi Thái Phó, trong lòng có nghi ngờ hỏi Thái Bộc.

Hai câu này nói, chính là Thái Thượng Tấn Đế ghi lại trong chiếu thư, trong óc Long La Phù hiện ra hai câu này nói. Sau đó nàng đứng dậy, biến mất khỏi điện Tử Khí. Chỉ sau một khắc, nàng liền xuất hiện ở bên ngoài thái miếu.

Ngay trong khoảnh khắc Long La Phù xuất hiện ở bên ngoài thái miếu, cánh cửa thái miếu từ từ mở ra, thật giống như người ở bên trong đã biết trước là nàng sẽ tới.

Trong Thái Miếu, thờ phụng kim thân của các đời Tấn Đế Vương triều, chính là Hoàng tộc cấm địa. Đây là lần đầu tiên Long La Phù đích thực tiến vào thái miếu. Ở trong Thái Miếu vô cùng trống trải, đỉnh thái miếu cao đến không lên được, tựa như một mảnh bầu trời màu vàng.

Một ông lão mặc áo tế trắng tinh đang quỳ dưới chân kim thân khổng lồ của một vị Hoàng đế. Lão đang dâng hương cầu nguyện, trong miệng nói lẩm bẩm, dáng vẻ đầy trang nghiêm thận trọng nói không ra lời.

Ông lão mặc áo tế trắng tinh này chính là "Thái Bộc".

Thái Bộc, chính là nô bộc của Hoàng tộc, cũng có danh xưng là "người coi lăng các đời Tấn Đế ". Một khi đã tiến vào thái miếu, liền cũng không thể đi ra khỏi thái miếu, nơi này chính là toàn bộ sinh mệnh của hắn.

- Không phải là lúc tế trời mà Tấn Đế đến thái miếu, sợ là có chuyện quan trọng còn muốn hỏi.

Thái Bộc cắm ba thẻ hương mùi thơm ngát ở trên đỉnh lô, khói xanh bốc lên từng đợt từng đợt, lượn lờ không dứt.

Vị Thái Bộc này gây cho Long La Phù một loại cảm giác thâm thúy vô biên vô tận. Nàng cũng không biết vị Thái Bộc này đã sống được bao nhiêu năm rồi. Chỉ biết là Thái Thượng Tấn Đế nói với nàng rằng vào lúc Thái Thượng Tấn Đế đăng cơ, vị Thái Bộc này chính là đã có diện mạo như hiện tại. Không biết vào lúc trước đây, ông ta đã ở trong Thái Miếu được bao lâu.

Long La Phù đứng thẳng người đầy phong thái siêu phàm, nàng nói:

- Ta muốn biết gần đây ở phủ Cổ Cương đã xảy ra chuyện gì, lại sắp sửa sẽ phát sinh chuyện gì.

Thái Bộc lấy ra một đỉnh nước thanh tịnh rồi xắn ống tay áo, để lộ ra một đôi cánh tay của lớp trẻ không tương xứng với tuổi của lão. Lão rửa sạch tay trong nước thanh tịnh.

Sau đó, cắt qua cổ tay một cái. Một dòng máu tươi chảy ra từ cổ tay của hắn, rơi vào trong đỉnh. Huyết dịch kia không ngờ là có màu trắng.

Nước trong chiếc đỉnh cổ hóa thành màu trắng, phun trào ra lượng lớn khói trắng. Rồi sau đó cả chiếc đỉnh cổ đều hóa thành màu trắng, bên trong truyền ra âm thanh Sát Phạt leng keng. Tiếp theo đỉnh cổ liền bắt đầu lay động kịch liệt.

Thái Bộc đưa lỗ tai đến lỗ hổng ở trên đỉnh cổ để lắng nghe. Gương mặt già nua trở nên càng lúc càng nghiêm túc. Đột nhiên lão quỳ rạp trên đất, dập đầu vái một cái với Long La Phù rồi nói:

- Huyết kiếp trời giáng, phủ Cổ Cương có Chí Tôn Tà Nhân xuất thế, mây tía áp đến Thần Đô.

Long La Phù hỏi:

- Vị Tà Nhân nào đây.

- Tà Hoàng, Phong Hoàng, hắn đã chạy ra từ trong Đồng Lô Sơn.

Thái Bộc đáp.

Long La Phù tự nhiên cũng đã nghe qua đại danh Tà Hoàng, chính là nhân vật nổi danh cùng Nữ Đế Long Khương Linh. Vào một ngàn tám trăm năm trước cũng đã vô địch thiên hạ. Nay sau một ngàn tám trăm năm, lão lại xuất thế lần nữa, người phương nào không sợ hãi.

Chẳng lẽ Thần Tấn Vương Triều thật sự đã khí số đã hết, sức người khó khăn đối kháng, đây là ông trời muốn diệt vong Vương triều, căn bản cũng không sao cứu vãn nổi ư ?

- Lão bộc, dốc hết sức đánh cược một lần cuối cùng, nhìn xem có thể giết chết một vị Tà Hoàng này hay không.

Thái Bộc đứng lên, trong đôi mắt tràn đầy ráng lành. Lão đứng ở bên cạnh đỉnh lô trắng tinh, hai tay duỗi ra. Trong cả Thái Miếu lập tức bộc phát ra những âm thanh sấm sét như trời long đất lở. Chín quả Thanh Thiên Chung theo thứ tự vang lên, làm rung động cả Thần Đô.

Trong Thái Miếu, từ trong đôi mắt của kim thân các đời Tấn Đế đều tự bắn ra hai đạo ánh sáng vang chói, tựa như hai con Trường Long màu vàng, chúng lọt vào thân hình Thái Bộc. Thân thể già nua của Thái Bộc đột nhiên trở nên cao lớn, nó biến thành cao bảy trượng, một đôi tay trắng giống như tinh ngọc đang đặt trên đỉnh cổ.

Trong đỉnh cổ, một cỗ lực lượng dồi dào cuồn cuộn phóng lên cao. Đây là một cột sáng chói mắt, nó chiếu sáng Thần Đô, xuyên phá hư không, bay thẳng về hướng phủ Cổ Cương.

Phủ Cổ Cương, ông lão áo xám đứng ở trên một quả núi cao, lão đang trông về phương hướng Thần Đô xa xa. Đúng lúc này, chân trời đột nhiên biến thành màu trắng, một đám mây trắng tinh, phô thiên cái địa tràn đến. Cả bầu trời đều biến thành màu trắng, làm cho không người nào có thể mở mắt.

Tựa như một mặt trời nhô lên từ trên đường chân trời.

- Ngao.

Từ trong đám mây trắng tinh chói mắt kia truyền đến một tiếng Long Ngâm, nó đè ép làm cả sông núi mặt đất đều đang run rẩy. Một cái Long Trảo khổng lồ từ trên bầu trời chụp xuống, nó dài chừng mấy chục vạn thước.

Giờ khắc này, tu sĩ ở trong một vùng Cương Môn Quan vạn dặm đều có thể cảm nhận được khí tức một cổ áp lực kia, đều có một loại cảm giác như ngày tận thế đang tới, một loại tâm tình tiêu cực làm cho người ta sợ hãi ập vào trong lòng.

Ông lão áo xám ngước nhìn lên trên màn trời, nhìn một cái Long Trảo đang chụp về hướng mình mà phát ra một tiếng cười dài vang tận mây xanh

- Thái Bộc, đều đã sống lâu như vậy, ngươi vẫn còn chưa bị chết. Hôm nay Phong Hoàng ta liền đưa ngươi xuống địa ngục.

Ông lão áo xám toàn thân đều có điện mang bao trùm, nó tỏa ra khắp không gian chung quanh. Lão chậm rãi nhấc lên một cánh tay, cánh tay này trở nên càng lúc càng lớn, đến cuối cùng cũng lại đã đạt đến chiều dài chừng mấy chục vạn thước. Cả bàn tay đều được tia chớp bao trùm, đan xen những đường hoa văn như núi cao vực sâu, phảng phất một mảnh thiên địa đang nắm ở trong tay. Chỉ một chưởng đã đánh tan Long Trảo kia.

- Rầm.

Từ trong đám mây, truyền đến một tiếng rồng ngâm thảm thiết.
— QUẢNG CÁO —