Linh Chu

Chương 1040: Bàn cờ thiên hạ (2)



Dung mạo biến nhiều hơn nữa, nhưng mà tinh, khí, thần của một người sẽ không biến hóa.

Nàng mấy lần muốn nói lại thôi, hiển nhiên rất sợ hãi Phong thiếu gia lúc trước, có bóng mờ lúc nhỏ, dù sao cho dù thiếu nữ nào đang ngủ trên giường, đột nhiên cửa phòng bị một thiếu niên hư hỏng đá văng ra, mang theo biểu lộ dâm ý và dẫn theo hai tên cẩu nô tài hung thần ác sát đi vào, sau đó thiếu niên hư hỏng trực lao tới bên giường nàng, lột sạch quần áo nàng ra, còn suýt cường bạo nàng.

Bóng mờ như thế, chỉ sợ không thiếu nữ nào quên được.

Huống chi Phong thiếu gia tội ác chồng chất, đối với thiếu nữ trong Linh Châu thành mà nói, hắn còn đáng sợ hơn cả ma quỷ.

Dù sao cũng đã tới bên ngoài thập vạn sơn hà, Phong Phi Vân không vội mà đi gấp như trước, hai tay khoanh lại khí định thần nhàn, nhìn qua nàng, ngượng ngùng nói:

- La Ngọc Nhi.

- Ah...

Phong Phi Vân nói ra tên của nàng, nàng cả kinh ngây người một lúc mới lên tiếng.

Tên này thật lâu chưa có ai gọi, hiện tại tất cả mọi người gọi nàng là "Thiên Vu thần nữ ", "Thần nữ nương nương", ngược lại có rất ít người biết rõ tên thật của nàng, bị Phong Phi Vân đột nhiên gọi tên nàng như thế, có cảm giác như bị đột kích ngẫu nhiên, không thua gì năm đó Phong Phi Vân một cước đá văng cửa phòng của nàng ra.

Nàng đã có thể xác định nam tử trước mặt chính là Phong thiếu gia.

Hai người đã không còn là thiếu nữ bán trà và thiếu gia hư hỏng lúc trước, thiếu nữ bán trà con vịt xấu xí biến thành thiên nga, thiếu gia quần là áo lượt hư hỏng càng hung ác hơn trước.

Phong Phi Vân nhìn biểu lộ của nàng thì buồn cười, nàng có cần sợ hãi như thế không, sắc mặt đã tái nhợt rồi kìa.

- Phong... Phong thiếu gia.

Giày vò khốn khổ cả buổi, nàng mới cúi đầu xuống, giọng nhỏ như muỗi kêu.

Giờ phút này làm gì còn bộ dáng Thiên Vu thần nữ cao cao tại thượng, nàng tay nắm chặt thần trượng, quả thực giống như nha đầu nhà bên bị đại ca ca khi dễ, nếu không phải Phong Phi Vân tu vị rất cao, nàng thậm chí đã muốn chạy trốn.

La Ngọc Nhi tự nhiên không phải một tiểu nha đầu, dáng người cao gầy, phát dục đầy đặn, thời điểm mười bốn tuổi Phong Phi Vân cảm thán nàng phát dục thật sự quá sớm, hôm nay càng thêm khó lường, trước sau lồi lõm, vô cùng nóng bỏng, mặc dù mặc trường bào rộng thùng thình cũng không che dấu được.

Nàng thân cao chừng một mét bảy, thập phần cao gầy, cổ tuyết trắng thon dài, mái tóc dài đen nhánh rủ xuống chạm vào vòng eo, gương mặt trứng ngỗng mang theo vài phần ngượng ngùng, lại có vài phần thánh khiết, còn có mấy phần khiếp nhược, cũng có vài phần thanh cao.

Phong Phi Vân nhìn qua má đào của nàng giống như lão nông nhìn dê con, dê con cuối cùng biến thành dê béo, có thể làm thịt được rồi, ánh mắt hắn giờ phút này rất giống ánh mắt lão nông.

Bị Phong Phi Vân nhìn thì mặt nàng càng cúi thấp, không dám nhìn thẳng vào Phong Phi Vân, tâm hồn thiếu nữ như đập loạn như nai con, đã nhiều năm không ai dám nhìn chằm chằm vào nàng như thế này, người khác nhìn thấy nàng đều quỳ trên mặt đất cúng bái, chỉ có Phong thiếu gia nhìn mới làm nàng co lại như thế này.

Thời điểm nàng sắp sụp đổ cầu xin tha thứ, thỉnh cầu Phong thiếu gia buông tha nàng thì Phong Phi Vân rốt cục mở miệng nói chuyện, hiếu kỳ nói:

- Ngươi mấy năm này theo Cảnh Phong trí sư học được chút gì đó rồi, vì sao ta phát hiện ngươi ngốc hơn lúc trước thế?

- Không có ah, sư phụ mang truyền thừa cả đời truyền cho ta, hiện tại đã là cửu phẩm trí sư, tinh thông địa lý tinh tượng, thiên văn tính toán tài tình, sắp xếp thôi diễn đại thế, còn xem khí tượng thế nào... Còn có... Còn có điển tịch vu thuật đọc thuộc làu làu toàn bộ...

Tuy La Ngọc Nhi rất sợ hãi Phong Phi Vân, nhưng mà thời điểm Phong Phi Vân nói nàng đần thì nàng tức giận, lập tức phản bác lại.

- Dừng lại, dừng lại, cửu phẩm trí sư... Ha ha...

Phong Phi Vân cười to lên, hắn không biết tại sao mình cười vui vẻ như vậy, hơn nữa hoàn toàn không có chút bộ dáng cường giả, giống như thiếu niên mười tuổi nghe được chuyện buồn cười nhất trên đời.

Có thể vào lúc Sâm La Điện bố trí thiên la địa võng đuổi giết còn đi đùa giỡn nữ hài tử, còn có thể cười vui vẻ như vậy chỉ sợ cũng chỉ có Phong Phi Vân mới có thể làm được.

La Ngọc Nhi gấp tới độ nước mắt chảy ra, không ngừng dậm chân, nói:

- Người ta vốn chính là cửu phẩm trí sư, vì sao ngươi không tin chứ?

- Ta tin ah, chỉ là ta chưa từng thấy cửu phẩm trí sư đần như thế...

Phong Phi Vân vừa cười vừa đi, dường như nhìn thấy bộ dáng sốt ruột của nàng thì rất thú vị.

Thần kinh căng thẳng mấy ngày nay đã giảm đi không ít.

Một ác nhân thiết huyết vô tình gặp được một ngốc nữ hài, luôn có cảm giác không biết nên khóc hay cười, kìm lòng không được cười ra tiếng.

Phong Phi Vân là ác nhân, nhưng lại không thiết huyết vô tình, nếu như có thể đùa giỡn nữ hài tử, hắn không quan tâm đùa giỡn nhiều một chút.

- Phong thiếu gia quả nhiên là thiếu niên hư hỏng chân chính, chỉ biết khi dễ nữ hài tử, hiện tại ta lọt vào trong tay hắn, tuy bên cạnh hắn không có cẩu nô tài, nhưng mà hắn hiện tại còn lợi hại hơn cẩu nô tài rất nhiều, xong, xong rồi...

La Ngọc Nhi cắn chặt bờ môi, nhìn thấy Phong thiếu gia tươi cười "Tà ác" thì sợ tới mức quên sử dụng linh khí phi hành, trực tiếp dùng hai chân thon dài bỏ chạy, vừa chạy vừa cầu khẩn:

- Phong thiếu gia, van cầu ngươi, sư phụ chết rồi, gia gia cũng qua đời, Ngọc nhi thực rất đáng thương, Ngọc nhi không muốn làm Thiên Vu thần nữ, cũng không muốn bị người ta khi dễ...

Nàng cảm giác mình cầu khẩn mới có thể làm cho Phong thiếu gia đáng thương chính mình, sau đó buông tha chính mình.

Phong Phi Vân nhìn qua La Ngọc Nhi chạy đi như con ruồi không đầu đâm loạn thì hơi sững sờ, có thể dọa nữ hài tử sợ hãi như thế này, ta thật hư hỏng như thế sao? Hắc hắc...

La Ngọc Nhi vốn chỉ trốn tránh Phong Phi Vân, nhưng lại không đầu không não chạy vào trong rừng rậm nguyên thủy bên ngoài thập vạn sơn hà, đợi nàng phát ra không đúng thì đã xâm nhập vào rừng mấy trăm dặm rồi.

- Hỏng bét, bị Phong thiếu gia dọa hồ đồ, sao có thể xông vào nơi hung hiểm này chứ?

Sơn lĩnh chung quanh có tiếng thú rống rung trời, đã đi vào mấy trăm dặm nhưng vẫn còn nghe văng vẳng bên tai, làm cho người ra rung sợ trong lòng, đôi mắt dễ thương La Ngọc Nhi máy động, dung nhan tuyệt mỹ sinh ra sợ hãi, trong đầu nhớ lại truyền thuyết đáng sợ của thập vạn sơn hà, làm cho nàng không dám đứng ở nơi này, lập tức muốn bay lên không trung, rời khỏi nơi này, may mắn còn không có xâm nhập rừng hoang, rất nhanh có thể rời khỏi.

Nhưng mà vai của nàng bị một bàn tay đè lại, Phong Phi Vân đã đứng sau lưng nàng, thần sắc nghiêm nghị, nói:

- Không thể phi hành cách mặt đất, như vậy sẽ chết nhanh hơn.

La Ngọc Nhi bị Phong Phi Vân bắt được cánh tay, nhưng mà đúng lúc này trên ngọn núi đen xa xa có một con hung cành dài chín mét kêu to bay lên cao, nhưng mà mới bay cách mặt đất mười dặm thì phía dưới có một con viên hầu màu vàng cầm theo khối đá nặng trăm vạn cân ném thẳng tới, ném trúng vào người con hung cầm, đầu hung cầm nát tan, máu tươi tung tóe.
— QUẢNG CÁO —