Linh Chu

Chương 1150: Tính sổ (2)



- Ba cự phách, ngân ngân, xem ra là Sâm La Điện bố trí rồi.

Phong Phi Vân cười lạnh trong lòng, nếu ba cự phách của Sâm La Điện xuất hiện tại nơi này, chỉ sợ Mạc Trung Ky và năm mươi tinh nhuệ Thần Vũ quân dữ nhiều lành ít.

Phong Phi Vân chạy một vòng quanh phủ nha, thời điểm hắn quay về lầu các, trong tay đã nhiều ra ba bộ thi thể cự phách, dùng tu vị của hắn hiện tại cộng thêm ẩn tầm sa la, đây quả thật là chuyện dễ dàng.

- Đồng Lô Sơn đã bị vây trùng trùng điệp điệp, Phong Phi Vân lần này sợ rằng chắp cánh khó thoát.

Bạch Như Tuyết thì thào tự nói, nhìn qua lan can trong chốc lát, sau đó liền quay người trở về phòng, vào lúc nàng đẩy cửa phòng ra thì kinh sợ như hóa đá.

Chỉ thấy trong phòng có đặt ba thi thể, mỗi một thi thể mang theo khí tức khổng lồ, toàn bộ đều là thất khiếu chảy máu mà chết, bộ dáng rất dọa người.

Đúng là ba hộ pháp trưởng lão của Sâm La Điện, đều là lão quái vật sống mấy trăm năm, nhưng mà bây giờ bị người ta giết chết vô thanh vô tức, thi thể còn yên lặng đưa vào trong phòng của nàng.

Phong Phi Vân cũng ngồi trong phòng, đang cạnh bàn ngà voi, một tay cầm chén trà, một tay rót trà, tiếng rót trà "Róc rách", sau đó nhấp một ngụm, gật gật đầu, nói:

- Đúng vậy, trà ngon.

Thời điểm này nội tâm Bạch Như Tuyết đã chấn kinh tới tột đỉnh, thời điểm người trong thiên hạ cho rằng Phong Phi Vân vẫn còn bên trong Đồng Lô Sơn, hắn cũng đã xuất hiện ở chỗ này, nàng làm sao không sợ hãi, hơn nữa Phong Phi Vân đã giết ba cự phách của Sâm La Điện, vậy hắn khẳng định chuyên môn tới đây tìm nàng.

Mặc dù trong lòng cả kinh, nhưng mà dung nhan tuyệt sắc vẫn bình thản, thậm chí còn tươi cười ôn nhu, đường cong ưu mỹ, thản nhiên đi qua tiếp nhận ấm trà, cung kính rót trà cho Phong Phi Vân.

Khóe miệng Phong Phi Vân mang theo vài phần vui vẻ, nói:

- Theo ta rời đi, ta sẽ tìm cho ngươi nơi phong thủy bảo địa, sẽ không quá thua thiệt ngươi.

Bạch Như Tuyết nhẹ nhàng cắn cắn bờ môi, tóc chập chờn, ngọc ngực phập phồng, trầm mặc không nói, thật lâu về sau mới u thán một tiếng, âm thanh như chim hoàng oanh, nói:

- Ngươi đã từng nói qua sẽ không giết nữ nhân của mình, lời của nam nhân quả nhiên không thể tin.

- Ta cho ngươi cơ hội, sau khi ngươi chết ta sẽ không để ngươi phơi thây nơi hoang dã, sẽ lập bia mộ cho ngươi, đây đã là cách làm nhân từ nhất với địch nhân rồi.

Phong Phi Vân cũng không có nói "Nữ nhân ", mà nói là "Địch nhân" .

Nữ nhân Bạch Như Tuyết này tâm cơ thật sự quá sâu, hơn nữa quá thích đùa giỡn thủ đoạn, nàng mỹ mạo như thế có thể bảo trì tấm thân xử nữ trong thế lực tà đạo như Sâm La Điện, có thể tưởng tượng được tâm cơ, lòng dạ đáng sợ, có thể đặt nam nhân vào tay mà đùa giỡn, thậm chí ngay cả Phong Phi Vân cũng bị nàng đùa giỡn suýt chết, loại nữ nhân này, Phong Phi Vân sao có thể lưu tính mạng cơ chứ.

Bạch Như Tuyết trầm mặc một chút, sau đó gật gật đầu.

Phong Phi Vân đứng lên nhìn qua ba cổ thi thể kia, bước chân dừng một chút, cũng không muốn để cho người ta biết hắn chạy ra khỏi Đồng Lô Sơn, cũng không muốn để cho người ta biết hắn tới nơi này, vì vậy hắn ghi mấy chữ lên mặt đất.

- Hái hoa đạo tặc, Nhất Trận Phong, chỉ trộm giai nhân!

Phong Phi Vân mang theo Bạch Như Tuyết rời khỏi Vu Thần Man thành, vốn Phong Phi Vân còn muốn gặp La Ngọc Nhi, nói cho nàng biết đã giúp nàng báo thù cho La lão hán, nhưng mà vì đạt được mục đích cẩn thận, Phong Phi Vân vẫn không có làm như vậy, mà là lập tức ra khỏi Vu Thần Man thành.

Dù sao tại Cổ Cương phủ, thế lực Sâm La Điện quá khổng lồ, ba cự phách đã chết, Bạch Như Tuyết lại bị Phong Phi Vân mang đi, tuy Phong Phi Vân lưu lại cái tên hư vô "Hái hoa đạo tặc, Nhất Trận Phong" làm cho Sâm La Điện nghĩ sai, nhưng mà tại Vu Thần Man thành nhất định sẽ sinh ra sóng to gió lớn, sớm rời đi là tốt nhất.

Núi non trùng điệp, vách đá hiểm trở.

Người Cổ Cương phủ ở thưa thớt, khắp nơi hoang vu, dã sơn dã lĩnh, phạm vi mấy trăm dặm không nhìn thấy bóng người.

Đã rời xa Vu Thần Man thành hơn hai ngàn dặm, người ở đây cực kỳ ít thấy, phong cảnh như vẽ, trong sơn cốc có trăm hoa đua nở, dã hoa bách hợp, dã lê, dã hoa lan nở đầy cả sơn cốc, biển hoa này hương hoa mê người, ong bướm dập dờn.

Phong Phi Vân dừng bước lại, nhìn qua Bạch Như Tuyết, nói:

- An táng ở nơi này, ngươi thỏa mãn rồi chứ?

Trên đường đi Bạch Như Tuyết đều trầm mặc, ngón tay ngọc cầm lọn tóc, trong mắt đẹp sáng tối biến hóa, nàng cắn nhẹ môi, nói:

- Ta không muốn chết.

- Cho ta một lý do.

Phong Phi Vân đứng trong đám hoa, bên người có một con bướm rất lớn bay qua, ở nơi xa xôi còn có thác nước đổ xuống, phong cảnh nơi này đúng là rất đẹp, đó có thể thấy được hắn đa dụng tâm cẩn thận tìm nơi an táng cho Bạch Như Tuyết.

Bạch Như Tuyết đứng trong bụi hoa, người còn đẹp hơn hoa, người càng thơm hơn hoa, nàng cắn chặc hàm răng, nói:

- Tất cả sai lầm vốn không phải do ta, từ khi bắt đầu thì kẻ sai chính là ngươi, ta với tư cách một nữ nhân, mất đi thứ quý giá nhất thân thể, chẳng lẽ không nên trả thù, chẳng lẽ ta nên yên lặng thừa nhận, quả thật ở trên đời này vốn không có đạo lý gì đáng nói, nắm tay người nào lớn thì kẻ đó đúng, chính là đạo lý, mà với tư cách một nữ nhân, là dụng cụ tiết dục của các ngươi, là thứ để đùa bỡn, là bình hoa, thậm chí là món hàng giao dịch, chẳng lẽ chúng ta trời sinh chính là như thế, chẳng lẽ không thể chủ động phản kích các ngươi.

Sắc mặt nàng trấn định, ánh mắt cũng rất lãnh ngạo, nhưng mà trong lòng lại thập phần tâm thần bất định, có thể sống sót hay không phải xem nàng có nói động Phong Phi Vân hay không, kỳ thật nàng nói ra những lời này chính là vì thu lấy đồng tình của Phong Phi Vân, làm cho Phong Phi Vân sinh ra cảm giác áy náy lưu nàng một mạng.

Phong Phi Vân vuốt vuốt đóa u lan trong tay, nói:

- Dường như nói ta có chút động tâm, nhưng mà muốn ta tha mạng cho ngươi thì còn kém xa đấy.

Đương nhiên Bạch Như Tuyết biết rõ muốn Phong Phi Vân bỏ qua cho nàng thì những lời này còn chưa đủ, ngọc thể trùn xuống, trực tiếp quỳ gối sau lưng Phong Phi Vân, tuy quỳ nhưng mà lưng vẫn thẳng tắp, bởi vì nàng biết rõ nếu nàng quỳ xuống khóc sướt mướt sẽ chỉ làm Phong Phi Vân càng thêm phản cảm, nói:

- Bạch Như Tuyết biết rõ làm quá nhiều chuyện sai, cũng âm thầm tính toán ngươi, nhưng tất cả là do ta báo thù, ta chính là nữ nhân của ngươi, ngươi cũng là nam nhân duy nhất của ta, cho dù giữa chúng ta có thù hận lớn hơn nữa, điểm này đều không thể cải biến, nếu ngươi có thể tha cho Bạch Như Tuyết một mạng, tương lai làm nô tỳ cũng không có nửa phần oán hận, hơn nữa ta còn biết rất nhiều bí ẩn của Sâm La Điện, thần vương đại nhân là địch với Sâm La Điện, ta có thể âm thầm bày mưu tính kế tuyệt đối không dám có nửa phần dị tâm.
— QUẢNG CÁO —