Linh Chu

Chương 1166: Ba nữ nhân một sân khấu (2)



- Đúng là biến thành ruồi bay ra.

- Ngươi . . . Ngươi lừa người ta!

Phong Phi Vân đang sờ mó lão tăng muốn tìm xem hòa thượng có mang theo báu vật gì không, khóe môi hắn cong lên.

Phong Phi Vân đứng thẳng người:

- Nói cho các nàng biết cũng được, nhưng với một điều kiện, mỗi người cam tâm tình nguyện làm thị nữ cho ta hai mươi năm.

Liễu Duệ Hâm nói:

- Xì, bản tiểu thư không cần biết.

- Vậy tùy các nàng, dù không đồng ý thì vẫn làm thị nữ cho ta, không chừng phải làm suốt đời.

Giây lát sau đám nữ nhân bu lại. Mắt Liễu Duệ Hâm xoe tròn, lộ hai cái răng khểnh, nàng tò mò muốn chết.

Cuối cùng Liễu Duệ Hâm không chịu nổi:

- Chỉ làm thị nữ hai mươi năm, ngươi sẽ không có ý nghĩ xấu xa gì đúng không?

Phong Phi Vân cười nói:

- Nếu ta có ý xấu thì nàng cảm thấy bây giờ còn là hoàng hoa khuê nữ được không?

Liễu Duệ Hâm tức giận ngứa răng nói:

- Chẳng qua là ngươi sợ Tấn đế!

Phong Phi Vân khó hiểu hỏi:

- Tại sao ta phải sợ nàng ấy?

Liễu Duệ Hâm làm bộ dáng bà tám nói:

- Trong thiên hạ có ai không biết ngươi và Tấn đế có gian tình? Hai người hợp tác hại chết Nguyệt công chúa vị hôn thê của ngươi, sau đó ngươi nâng đỡ nàng đăng cơ làm Tấn đế. Ai tin hai người không có gian tình?

Có vẻ Liễu Duệ Hâm thường thảo launạ nhiều về đề tài này với mấy thiếu nữ khác.

Phong Phi Vân không biết nên nói cái gì, không phản bác. Phong Phi Vân và Long La Phù có gian tình thật, nhưng bảo hắn sợ nàng nên không đụng nữ nhân khác thì đúng là trò cười.

Lúc trước trong cơ thể Phong Phi Vân có máu yêu ma quấy phá khiến hắn làm nhiều chuyện hoang đường, gieo nhiều quả ác, để lại nhiều trói buộc, một đống rắc rối. Bây giờ Phong Phi Vân tu luyện Kim Tàm Kinh, hoàn toàn khắc chế máu yêu ma nên sẽ không xảy ra chuyện tương tự nữa. Trêu đùa mấy nữ nhân cho vui cũng không tệ.

Liễu Duệ Hâm đắc ý nói:

- Không nói nên lời đúng không? Hì hì.

Bốp!

Phong Phi Vân vỗ mông Liễu Duệ Hâm, nàng đau hét lên, thụt lùi ra xa.

Liễu Duệ Hâm xoa mông, mặt đỏ rực nói:

- Ngươi vô sỉ, nói không lại thì đánh người. Ngươi như vậy là không quân tử, ta méc mẫu thân!

Phong Phi Vân nhe răng nói:

- Ta vô sỉ, dù gì ta không phải chính nhân quân tử.

So với Liễu Duệ Hâm thì Mục Tích Nhu điềm tĩnh hơn. Sau khi biết thân phận thật của Phong Phi Vân, trong đầu Mục Tích Nhu suy tư lý do tại sao hắn làm điều này. Rất nhanh Mục Tích Nhu hiểu ra. Hiện giờ người trong thiên hạ biết Kim Tàm Kinh có trong tay Phong Phi Vân, sau khi ra khỏi Đồng Lô sơn đương nhiên hắn phải che giấu tai mắt người, không thể lộ mặt thật, cần thân phận mới.

Đại đạo hái hoa Nhất Trận Phong, tuy thân phận này vô sỉ, hạ lưu nhưng rất hợp phong cách của Thần Vương phong lưu, thích hợp che giấu tai mắt người nhất. Nhưng tại sao Phong Phi Vân đến Địa Tử phủ? Không . . . Không lẽ Phong Phi Vân muốn tham gia thịnh hội tà đạo?

Mục Tích Nhu chợt nghĩ đến điểm mấu chốt, ngước nhìn Phong Phi Vân. Không lẽ . . . Phong Phi Vân cố ý bắt cóc nàng và Liễu Duệ Hâm, kinh động ba cổ tiên giáo trong Địa Tử phủ?

Phong Phi Vân định mang Mục Tích Nhu, Liễu Duệ Hâm đi Phổ Đà sơn, dụ cường giả ba tiên giáo qua đó, tạo thành xung đột giữa ba cổ tiên giáo và bầy ma tà đạo. Tốt nhất là giết đến máu chảy thành sông, tranh thủ ích lợi lớn cho triều đình, lật ngược thế cờ từ bầy rồng nuốt trời.

Nghĩ đến đây lưng Mục Tích Nhu ướt mồ hôi lạnh, âm mưu lớn thật.

Nếu đúng như vậy e rằng không lâu sau mảnh đất này sẽ máu chảy thành sông, xác chất cao như núi.

Phong Phi Vân biết mấy nữ nhân không ai tầm thường, đều rất thông minh.

Phong Phi Vân lạnh lùng nói:

- Các người biết thân phận của ta là đủ rồi, nếu ai dám lộ ra ngoài thì ta bảo đảm khi thốt một chữ đầu tiên là chết ngay.

Giọng Phong Phi Vân lạnh băng, ba thiên chi kiêu nữ im thin thít.

Vì bảo hiểm, Phong Phi Vân lấy Vũ Hóa đài ra thu một lũ linh hồn của Mục Tích Nhu, Liễu Duệ Hâm, vậy thì từng hành động của các nàng nằm trong tay hắn. Phong Phi Vân muốn bọn họ sống thì sống, muốn các nàng chết là sẽ chết.

Phong Phi Vân cất Vũ Hóa đài vào đan điền, nói:

- Yên phận làm thị nữ của ta đi bản công tử sẽ không bạc đãi các người. Hai mươi năm sau ta sẽ thả các nàng tự do, hoặc là . . . Không đến hai mươi năm.

Liễu Duệ Hâm rất bất mãn với Phong Phi Vân, nói:

- Vậy ngươi có thể nói cho chúng ta biết ngươi làm cáchn òa tốn khỏi Đồng Lô sơn không?

- Cái gì mà trốn? Ta quang minh chính đại đi ra . . .

Phong Phi Vân định nói chuyện chợt sau lưng có tia dao động. Lão tăng bị thương nặng hôn mê đã tỉnh.

Lão tăng mở mắt ra, con ngươi bắn ra hai tia sáng vàng. Lực lượng khổng lồ thức tỉnh.

* * *

Đại đạo hái hoa Nhất Trận Phong gây sóng gió trong Địa Tử phủ, bắt Mục Tích Nhu một trong sáu mỹ nhân Địa Tử phủ. Lại bắt cóc Liễu Duệ Hâm, tiểu nữ nhi của Bạch Nguyệt sứ giả. Nhất Trận Phong phát huy thần uy giết giáo chủ, phó giáo chủ Lục Tế tiên giáo. Ngay đêm đó Nhất Trận Phong đánh lùi, giết mấy trăm cường giả. Tạm thời không ai làm gì được đại đạo hái hoa này.

Hôm đó số đệ tử còn sống sót của Lục Tế tiên giáo quỳ trước sơn môn Thái Dương tiên giáo cầu xin Thái Dương tiên giáo ra mặt.

Hôm sau, thiên chi kiêu tử Võ Dương Sinh của Thái Dương tiên giáo lần đầu tiên lên tiếng, tuyên bố trong vòng ba ngày sẽ lấy đầu Nhất Trận Phong tạo dựng danh tiếng cho mình. Lập uy cho Thái Dương tiên giáo, trừ ác cho Địa Tử phủ.

Võ Dương Sinh là một trong những nhân vật truyền kỳ nhất thời đại này. Tuy Võ Dương Sinh không phải thiên tài đẳng cấp sử thi nhưng không yếu hơn chút nào, chưa đến trăm năm đã là Thiên Mệnh đệ bát trọng, mũi nhọn sắc bén, gần bằng giáo chủ Thái Dương tiên giáo. Trong Thái Dương tiên giáo tuyên truyền Võ Dương Sinh rất kỳ diệu, không gì không làm được.

Người như thế lên tiếng tiếng chẳng khác nào tuyên bố tử hình đại đạo hái hoa Nhất Trận Phong.

Cùng ngày, một cổ tiên giáo khác, đệ nhất thiên kiêu Trần Mặc Kim của Vạn Pháp tiên giáo cũng lên tiếng trong vòng ba ngày lấy đầu Nhất Trận Phong. Nếu ai dám tranh với Trần Mặc Kim thì sẽ là kẻ thù của gã.

Mọi người hiểu tại sao Trần Mặc Kim kiên quyết như vậy. Mọi người đều biết quan hệ của Trần Mặc Kim và Mục Tích Nhu, thanh mai trúc mã của mình, thậm chí có thể nói là vị hôn thê bị đại đạo hái hoa bắt cóc. Đối với nhân vật như Trần Mặc Kim thì đây là nhục nhã to lớn.

Lời của Võ Dương Sinh hay Trần Mặc Kim nói hầu như đai biểu cho ý chí hai tiên giáo đỉnh cao nhất. Thoáng chốc đám thanh niên tài tuấn toàn Địa Tử phủ máu nóng sục sôi, nhiều người chạy tới Phàn thành. Di tích tháp cổ bỗng chốc trở nên náo nhiệt.

Đương nhiên trong Địa Tử phủ trừ thiên kiêu các tiên giáo ra còn có thủ lĩnh tà đạo đến từ thiên nam địa bắc. Đa số nhận được Tà Hoàng lệnh, biết Sâm La điện định trừng trị đại đạo hái hoa. Thịnh hội tà đạo sắp đến, mỗi thủ lĩnh tà đạo muốn nổi bật trước mặt Sâm La điện, cái đầu của Nhất Trận Phong là món quà tốt nhất.
— QUẢNG CÁO —