Linh Chu

Chương 1186: Phúc địa Thiên quốc (1)



Mắt Liễu Duệ Hâm chớp lia, mếu máo:

- Người ta là nữ nhi của Bạch Nguyệt sứ giả, trong đệ tử thế hệ trẻ Nhật Nguyệt tiên giáo xem như đại tỷ nhưng bây giờ bị một tên trộm hái hoa bắt, không còn mặt mũi nào. Đi đâu cũng bị người xì xầm, không gả đi được. Ai đó vì lợi lộc của bản thân làm hại cuộc đời người khác, bộ dạng vẫn thản nhiên như không, không biết tự động cho chút bồi thường sao?

Phong Phi Vân cười nói:

- Ha ha ha, thì ra là vòi vĩnh. Không cho nàng Thiên Nhất Thánh bình được, Nhật Nguyệt tiên giáo các người không ngăn được mẫu của âm giới.

Phong Phi Vân biết rõ Liễu Duệ Hâm giả bộ nhưng vẫn nhẹ vỗ đầu nàng, dịu dàng an ủi.

Liễu Duệ Hâm cắn môi dưới, mắt long lanh:

- Ta không thèm Thiên Nhất Thánh bình, nếu . . . Nếu cho ta một ao nhỏ phật khí thì còn tạm được.

Cốc!

Phong Phi Vân gõ đầu Liễu Duệ Hâm, cười mắng:

- Một ao nhỏ? Ham quá vậy.

Liễu Duệ Hâm gật gà gật gù nói:

- Không cho ao nhỏ thì một thùng nhỏ cũng được.

Liễu Duệ Hâm xoa đầu bị đánh.

Phong Phi Vân chắp hai tay sau lưng, ưỡn ngực, dõng dạc nói:

- Dù cho nàng một thùng nhỏ thì nàng cũng không có đồ đựng. Vậy đi, nếu sau này nàng theo ta, ngoan ngoãn làm thiếp thân thị nữ, bưng trà rót nước, giặt đồ nấu cơm, bóp vai đấm lưng. Một năm ta sẽ phát một lũ tinh hoa phật khí cho nàng, xem như tiền công.

Bộ dáng Phong Phi Vân như ông chủ nhà giàu mua nha hoàn, giờ đang bàn về giá cả.

- Một năm chỉ được một lũ, ngươi thật keo kiệt, chưa từng thấy ai keo như ngươi.

Phong Phi Vân lắc đầu, nói:

- Ta vì tốt cho nàng. Tuy tinh hoa phật khí giúp nàng tăng nhanh cảnh giới nhưng có hiệu quả mặt trái của nó. Tăng cảnh giới mà tâm tình không lên kịp, cảnh giới trong thân thể không ổn định.

- Giống như phù lục, chỉ tăng uy lực của nó nhưng không tăng chất lượng giấy, khi uy lực đến mức độ nhất định thì tờ giấy sẽ không chịu nổi lực lượng ẩn chứa trong phù lục, phù lục sẽ nổ.

- Tu luyện cũng vậy, nàng tăng cảnh giới quá nhanh, tâm tính không ổn định, căn cơ không vững chắc. Cho nàng một năm là để nàng củng cố cảnh giới, tích lũy lắng đọng, có lợi không hại.

Không phải mỗi người đều giống Phong Phi Vân cùng tu luyện đan điền và thân thể, không sợ sẽ tự nổ trong lúc tu luyện. Không phải mỗi người đều có tâm tính vũ hóa đệ cửu trọng như Phong Phi Vân.

- Rõ ràng là bủn xỉn, keo kiệt!

Miệng Liễu Duệ Hâm nói vậy nhưng trong lòng thừa nhận Phong Phi Vân nói đúng, bây giờ nàng có cảm giác không khống chế được linh khí trong cơ thể.

Trong thời gian ngắn cảnh giới tăng trưởng quá nhiều thì rất khó khống chế, kiểm soát. Một khi linh khí vượt tầm tay sẽ tẩu hỏa nhập ma, nhẹ thì cảnh giới hoàn toàn biến mất, nặng thì khó giữ mạng sống.

Long La Phù có thể tăng cảnh giới mảng lớn mà không tẩu hỏa nhập ma đương nhiên là nhờ thánh bảo hoàng tộc bảo vệ. Hơn nữa Long La Phù có tư chất thiên tài đẳng cấp sử thi, dù vậy nàng nhận lực lượng Hóa Long trì bảy lần mới xong, nếu không đã tẩu hỏa nhập ma.

Phong Phi Vân nói:

- Không lớn không nhỏ, muốn làm thị nữ hợp cách thì điều đầu tiên phải học tôn trọng chủ nhân của mình đã.

Liễu Duệ Hâm nghịch ngợm kêu lên:

- Nhất công tử, nô tỳ biết lỗi.

Liễu Duệ Hâm thướt tha hành lễ, giọng the thé.

Phong Phi Vân thở dài thườn thượt:

- Ài, không cho ăn cốc là không ngoan.

Phong Phi Vân hỏi tiếp:

- Còn mấy người khác đâu? Đã đi đâu?

Giọng Liễu Duệ Hâm vẫn the thé chói tai:

- Giờ ngươi có đuổi thì bọn họ cũng sẽ không đi.

Liễu Duệ Hâm tiếp tục bảo:

- Bởi vì hồn tà phật trong Pháp Hoằng điện đã bị trấn giết hết, một số câm chế cổ xưa cũng mở, nhiều nơi bí mật trước kia không thể vào giờ mở rộng. Diệp đều là, Bạch lạnh lùng, Mục đầu gỗ đi mấy vùng đất bí mật kia tìm thượng cổ di bảo. Tu vi của ta thấp nhất nên ở lại đây trông chừng ngươi, Diệp sư tỷ bảo tìm được báu vật sẽ cho ta một phần.

Phong Phi Vân thấy buồn cười mấy biệt danh Liễu Duệ Hâm đặt ra. Bạch Như Tuyết bị Liễu Duệ Hâm sửa thành 'Bạch lạnh lùng', Mục Tích Nhu là 'Mộc đầu gỗ'.

Trong một vạn năm trước chắc chắn Pháp Hoằng điện có vị trí quan trọng trong Vong Tâm cổ tháp, sẽ không thiếu báu vật. Dù đa số bị hư hỏng nhưng báu vật bị phong ấn trong cấm chế thì còn nguyên vẹn, 90 klà linh bảo đỉnh cao.

Phong Phi Vân được sông màu vàng. Lại có báu vật như thanh đồng cổ thuyền, mấy báu vật khác khó lọt vào mắt hắn. Bọn họ muốn tìm báu vật, dù tìm được trấn thế sát binh cũng thuộc về họ, Phong Phi Vân sẽ không đòi giao nộp ra.

Phong Phi Vân hỏi:

- Hòa thượng đó thì sao?

- Nói đến hòa thượng đần kia là tức, lần này hòa thượng phát tài lớn. Khi đột phá đến cảnh giới chân phật, hòa thượng cười dài hai ngày ba đêm trong Pháp Hoằng điện, thanh âm như sấm sét. Sau đó hòa thượng tìm đượt một trấn thế phật binh trong ao thần vùng đất bí mật thượng cổ để lại trong Pháp Hoằng điện.

- Hòa thượng cười suốt ngày, cười như phật Di Lặc. Vì cười quá lớn tiếng nên hấp dẫn người thủ hộ trong di tích cổ tháp đến, đại chiến một trận.

- Có một người thủ hộ bị hòa thượng giết, hai người thủ hộ khác bị đánh đuổi, bây giờ còn ngồi trước cửa Pháp Hoằng điện. Thấy ai dám xông Pháp Hoằng điện là người thủ hộ đánh kẻ đó, tinh thần phơi phới như có sức mạnh không dùng hết.

Miệng Liễu Duệ Hâm nói bực mình 'hòa thượng đần' nhưng lòng thì rất kích động. Với Liễu Duệ Hâm thì nhân vật cảnh giới chân nhân như trong thần thoại, giờ có thể tiếp xúc khiến nàng rất rung động. Theo thời gian trôi qua thì cảm xúc kích động dần rút đi.

Đây sẽ là đề tài cho Liễu Duệ Hâm sau đó khoác lác trước mặt 0sư huynh, sư muội.

Phong Phi Vân đồng tình. Mấy trăm năm qua Trí Tàng đại sư không tăng cảnh giới được chút nào, chỉ sống được ai năm. Chuyến này đi di tích tháp cổ, Trí Tàng đại sư ôm quyết tâm liều lần cuối, cũng không ngờ thật sự sẽ đột phá cảnh giới chân nhân. Giờ thành công, Trí Tàng đại sư có thêm tuổi thọ một ngàn năm, thành tồn tại đỉnh cao nhất mảnh đất này, ai cũng sẽ cười to mấy ngày.

Trí Tàng đại sư còn được một phật binh trấn thế, càng như hổ thêm cánh. Trí Tàng đại sư đắc ý hân hoan, Phật tổ ban ơn, cuộc sống dễ thở hơn rồi.

- Nếu bọn họ bận rộn như thế thgì hai chúng ta vào Thiên quốc xem, không biết thế giới phủ bụi vạn năm này bây giờ thế nào.

Phong Phi Vân xoay người nhìn cánh cửa Thiên quốc, bước vào trong. Liễu Duệ Hâm hăng hái, nàng rất muốn vào xem bên trong là thế giới gì.

Có một màn sáng màu trắng, như gợn sóng dao động. Xuyên qua màn sáng, Phong Phi Vân. Liễu Duệ Hâm từ không trung trăm thước rớt xuống. Bên dưới là biển xanh biếc, một con chim xanh dài hơn một trăm hai mươi thước, đẳng cấp linh thú bay đến chở Phong Phi Vân. Liễu Duệ Hâm.

- Đây là Thiên quốc ghi trong sách cổ, là thế giới thật sự. Trước kia ta cứ nghĩ đó là truyền thuyết các trưởng bối lừa chúng ta.

Liễu Duệ Hâm bò dậy trên lưng chim xanh, nhìn biển vạn dặm mênh mông, bên tai nghe tiếng sóng biển. Phương xa có đàn chim biển bay lượn, trong nước có cá to dài mấy chục thước.
— QUẢNG CÁO —