Linh Chu

Chương 1241: Mộ địa huyết sát (1)



vipvandan.vn :

Chương 1241: Mộ địa huyết sát. (1)

Đây là công án từ một ngàn tám trăm năm trước.

Phong Phi Vân kinh ngạc hỏi:

- Tức là các người sống hơn một ngàn năm trăm?

Quý Tâm Nô trả lời:

- Dị hình dị khác với nhân loại. Một số dị hình dị để trưởng thành mất hơn vạn năm, ta và muội muội tính trong song sinh dị Dương Thần Thánh Đài chỉ khoảng mười bảy, tám tuổi. Mặc dù chúng ta sống lâu hơn nhân loại nhưng tốc độ tu luyện cực kỳ chậm chạp.

Phong Phi Vân gật gù, bỗng nổi hứng giơ tay nói:

- Nếu các nàng là song sinh dị Dương Thần Thánh Đài vậy mau đưa Dương Thần Thánh Đài cho ta đi, ta báo thù giúp hai nàng. Con người ta nói chuyện luôn giữ lời, hì hì.

Chùa cổ chuông chuông, trăng sáng gió thổi.

Sau núi Nam Thiên tự, cỏ dại mọc đầy. Cây già cành lá che kín bầu trời, ánh trăng xuyên thấu qua tán lá chiếu xuống đất loang lổ.

Xuyên qua rừng cây đến một cái ao.

Một cái đình rách nát, một ngôi mộ cô đơn. Trên bia đá khắc một chữ Kỷ.

Long Thương Nguyệt đứng trước ngôi mộ thật lâu, ánh trăng sáng ngời rơi trên gò má, chiếu rọi da trắng nõn như ngọc sáp. Tóc tơ bay trong gió tựa thác nước xanh đang bay.

Mắt Long Thương Nguyệt ướt, con ngươi ngấn lệ, rèm mi ướt đẫm. Long Thương Nguyệt cố gắng mở to mắt không để lệ lăn ra.

- Đại ca, mẫu thân của ta chết như thế nào?

Một hòa thượng khoảng tám, chín tuổi mặc áo trắng đứng sau lưng Long Thương Nguyệt, mặt không biểu tình, tay lần tràng hạt nói:

- Kỷ thần phi nghe tin thí chủ chết thì mất hết hy vọng, uống băng phách vạn năm, cắt đứt sự sống.

Người Long Thương Nguyệt run rẩy, lòng nhỏ máu:

- Tại sao Phong Phi Vân không nói cho mẫu thân biết ta không chết? Tại sao?

Đại Phật Di Lặc chắp hai tay cầm cây chổi trong đình quét lá rụng dưới đất:

- Hai năm trước, mùa đông nơi này tuyết trắng xoá, vạn dặm ánh bạc, thời tiết lạnh hơn bây giờ nhiều. Mẫu thân của thí chủ chết trong ngực Phong thí chủ, dường như khi ấy nàng không quá lạnh, mỉm cười ra đi.

Long Thương Nguyệt siết chặt nắm tay:

- Phong Phi Vân thì sao? Hắn trơ mắt nhìn mẫu thân của ta chết?

Đại Phật Di Lặc nói:

- Mẫu thân của thí chủ sống quá khổ, chết cũng là một loại giải thoát, Long cô nương đừng tự trách mình, cũng đừng trách tội Phong thí chủ. Không ai sai, là thế giới này đã sai.

Nước mắt trào ra khỏi hốc mắt Long Thương Nguyệt, nàng quỳ trước mộ, dập đầu lạy ba cái, lầm bầm nói gì đó.

Đại Phật Di Lặc quét lá, hốt lá. Lá rụng dưới đất biến thành màu đỏ như lưỡi dao, tràn ngập khí túc sát quái dị. Không khí trong khe núi trở nên kỳ lạ.

Mắt Đại Phật Di Lặc lóe tia sáng, chắp tay, cao giọng niệm:

- A di đà phật, yêu nghiệt phương nào dám đến Nam Thiên tự của ta quấy phá?

Trong khe núi bóng đen lắc lư, gió tà thổi phần phật. Rất nhiều yêu tà tụ tập, tiếng cười âm u phát ra từ bóng tối.

Long Thương Nguyệt quỳ dưới đất bay vọt lên, một thanh linh kiếm đen thui bay ra khỏi trán, thân kiếm đầy hoa văn cổ xưa.

Long Thương Nguyệt lạnh lùng nói:

- Dương giới tam dị, Âm giới tam tà. Người hai giới Âm Dương các ngươi tại sao đến quấy rầy mẫu thân ta yên nghỉ?

Trong bóng tối một cái bóng quy bay ra, mặc áo trắng như u linh lơ lửng giữa không trung, âm trầm nói:

- Tại hạ là tôn giả thứ chín của Âm giới, phụng mệnh Bạch Bì Quỷ Vương đến lấy mắt trái Diêm Vương.

Long Thương Nguyệt lòng máy động:

- Mắt trái Diêm Vương?

Long Thương Nguyệt sớm dung hợp mắt trái Diêm Vương, đám người này đến tìm nàng.

Trên người Đại Phật Di Lặc ngưng tụ phật khí, phật quang vòng quanh người, làn da như phủ tầng sáng vàng.

Đại Phật Di Lặc nói:

- Tôn giả Âm giới dám tùy ý đến Thần Tấn vương triều, chẳng lẽ không sợ bị mẫu của âm giới trách phạt?

Trong bóng tối truyền ra nhiều tiếng cười âm trầm:

- Mẫu của âm giới sớm bị buộc rời khỏi Âm giới, bây giờ bá chủ Âm giới là Bạch Bì Quỷ Vương. Lần này Bạch Bì Quỷ Vương dẫn dắt các tôn giả Âm giới đến Thần Tấn vương triều là khiến Âm giới chúng ta xưng hùng mảnh đất này!

- Chủ nhân mảnh đất này vốn nên thuộc về Âm giới tam tà, Dương giới tam dị chúng ta. Thần Tấn vương triều, ngũ đại vương triều gì đó đều sẽ thành tro!

Long Thương Nguyệt nói:

- Nơi này là Thần đô, bất cứ gió thổi cỏ lay không lừa được Tấn đế.

Một dị hình dị khổng lồ bước ra, mọc ba cái đầu nói:

- Có đệ nhất tôn giả Dương giới chúng ta che thiên cơ, đám người trong hoàng tộc không biết chuyện xảy ra tại đây.

- Mắt trái Diêm Vương ở trên người nàng. Lột da rút gần nàng ra, luyện thành tro chắc chắn sẽ tìm được mắt trái Diêm Vương!

Dị hình dị ba đầu lao lên, ba cái đầu cùng phun lửa. Ngọn lửa nóng cháy hòa tan mặt đất thành dung nham.

Long Thương Nguyệt bảo vệ ngôi mộ sau lưng mình, tay bắt kiếm quyết, linh kiếm chém ra kéo kiếm hà dài hơn ba mươi thước. Con dị hình dị bị chặt một cái đầu.

Vù vù vù vù vù!

Hai quỷ tà khác lao lên, người khoác thi bố đẫm máu, tia điện đan xen bao phủ quanh thân, cực kỳ dữ tợn.

Ánh mắt Long Thương Nguyệt lạnh băng nói:

- Thôn thiên phệ địa!

Lòng bàn tay Long Thương Nguyệt như biến thành hố đen nuốt hai quỷ tà cường đại, chớp mắt luyện hóa tất cả lực lượng tinh hoa thành của mình.

Trong bóng tối truyền ra tiếng kinh kêu:

- Tà Linh tầm bảo sư! Trời, nàng tu luyện Tà Linh tầm bảo thuật trong Linh Bảo Thiên!

Tiếng kinh kêu ngừng bặt, bởi vì nó đã bị Long Thương Nguyệt nuốt thành cái xác khô nằm dưới đất.

Tầm bảo sư là khắc tinh của Dương giới tam dị, Âm giới tam tà, Tà Linh tầm bảo sư đáng sợ nhất. Không chỉ Dương giới tam dị, Âm giới tam tà sợ, tu sĩ nhân loại cũng sợ Tà Linh tầm bảo sư.

Bởi vì Tà Linh tầm bảo thuật có thể nuốt hết lực lượng của tu sĩ có linh tính biến thành sức mạnh bản thân, công pháp gần như cướp đoạt, mọi người trên đời không chấp nhận được, nếu bị phát hiện sẽ chịu vây công.

Mấy chục bóng đen cường đại cùng tấn công Long Thương Nguyệt, muốn vây giết nàng. Trong đó có ba nhân vật đẳng cấp tôn giả, siêu cường đại, như ba ngọn núi thần đứng trong không trung.

Người Long Thương Nguyệt toát ra khói đen lạnh thấu xương, cắm linh kiếm xuống đất. Diệt thế trận văn từ trung tâm linh kiếm khuếch tán ra ngoài, đánh bay mấy chục bóng đen cường đại. Long Thương Nguyệt lần lượt cắn nuốt, thây khô đầy đất.

Nhưng số lượng phe địch quá nhiều, cuối cùng Long Thương Nguyệt bị đánh trọng thương, máu ướt đẫm áo. Lực lượng trong cơ thể Long Thương Nguyệt hỗn loạn, vì nuốt quá nhiều lực lượng nên nàng bị phản phệ.

Tu vi Đại Phật Di Lặc cao sâu chặn hơn một nửa công kích. Muôn vàn phật pháp phát ra từ người Đại Phật Di Lặc, cùng đánh với mười mấy tôn giả. Đại Phật Di Lặc bị thương nặng, liên tục hộc máu.

Tôn giả thứ tám của Âm giới, Lệ Tam Sơn lạnh lùng cười:

- Đối địch với hai giới Âm Dương chúng ta là tự tìm cái chết!

Quỷ vụ từ người Lệ Tam Sơn khuếch tán, đánh một đấm núi xương đập vào lưng Đại Phật Di Lặc. Vang tiếng răng rắc, lưng Đại Phật Di Lặc sắp gãy.

Long Thương Nguyệt hét to:

- Địa sư!

Long Thương Nguyệt muốn hỗ trợ nhưng bị một thi tà Âm giới chặn đường.

Mặt Đại Phật Di Lặc tái nhợt, khuôn mặt non nớt dính máu đỏ. Bộ dạng Đại Phật Di Lặc có bảy, tám tuổi nhưng cho cảm giác thánh khiết.
— QUẢNG CÁO —