Linh Chu

Chương 1250: Lão bổng tử bán cháo (2)



Phong Phi Vân âm thầm cất sợi tóc, làm bộ như không biết gì.

Phong Phi Vân nói:

- Chuyện này nằm trong dự đoán của ta.

Tất Ninh Soái hỏi:

- Trong dự đoán của ngươi? Vậy ngươi còn kêu chúng ta đi trộm quốc khố vương triều? Ngươi có biết nguy hiểm lắm không?

Phong Phi Vân lắc đầu, nói:

- Sau khi gặp Long La Phù, nghe một chuyện nên ta mới phỏng đoán quốc khố vương triều đã trống.

Tất Ninh Soái bản năng cảm thấy chuyện này không đơn giản:

- Có chuyện gì?

Lão đạo như quên chuyện bị đánh, bưng chén cháo nóng tới gần, cười nhiệt tình:

- Ôn nhu hương nóng hổi đây, khách quan uống một chén đi, một đồng tiền một chén, rẻ vô cùng!

Lão đạo bình tĩnh như thể người mkưới bị đánh kêu cha gọi mẹ không phải là mình.

Phong Phi Vân không thèm nhìn lão đạo, cầm chén cháo uống một hớp, cảm giác vị rất ngon.

Tất Ninh Soái hỏi:

- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Phong Phi Vân trả lời:

- Tám yếu tắc Trung Hoàng phủ đã bị công phá, hai mươi ba đại quân tiến quân thần tốc đến Thần đô. Chậm nhất là sau mười ngày binh đến dưới thành, hoàng tộc sắp gặp giây phút sinh tử tồn vong. Chắc bây giờ đã lấy hết tài nguyên ra, quyết tử chiến tại Thần đô.

Đây đúng là tin bom tấn, Tất Ninh Soái trợn mắt há hốc mồm, cháo chảy ra khỏi môi rơi vào trong chén.

Lão đạo đứng bên cạnh bếp nghe tin này người khẽ run, thở dài thườn thượt.

Mao Ô Quy bò về, thở hồng hộc, ánh mắt nghiêm túc nói:

- Rốt cuộc lão phu đã nghĩ thông. Sợi tóc kia rất có thể là một vị dị hình dị, đời lão phu thấy rộng biết nhiều, biết có một số dị hình dị bộ dạng như sợi tóc, chuyên môn dính vào quần nam nhân, hút dương khí. Phong Phi Vân, mau lấy sợi tóc ra cho lão phu xem. Lão phu rất giỏi đối phó dị hình dị, bảo đảm làm nó lộ nguyên hình.

Phong Phi Vân vỗ trán, thở dài, sao hắn lại gặp con rùa quái thai thế này? Nếu không phải Mao Ô Quy nói chém đinh chặt sắt, leng keng chắc chắn, thật sự không hiểu gì thì Phong Phi Vân đã đá bay nó đi.

Tất Ninh Soái đột nhiên thấy chóng mặt, té dưới đất. Mao Ô Quy cũng lật ngửa bụng.

Phong Phi Vân bản năng cảm thấy không ổn, thân thể ngày càng suy yếu. Phong Phi Vân vội vận chuyển Kim Tàm Kinh định bài trừ mùi lạ trong cơ thể ra ngoài nhưng bỗng sau lưng vang tiếng xé gió sắc bén. Một cái nồi sắt đập vào gáy Phong Phi Vân phát ra tiếng lớn như sấm.

Người Phong Phi Vân run lên, hắn muốn đứng dậy bỗng sau gáy lại vang tiếng nổ điếc tai. Phong Phi Vân không chống nổi nữa, trước mắt tối sầm, đầu nặng chân nhẹ ngã dưới đất. Trước khi xỉu Phong Phi Vân thấy khuôn mặt lão đạo quen thuộc cười hiền hòa với mình.

Phong Phi Vân tỉnh dậy thấy mình còn nằm trong cái quán ban đầu, hắn xoa đầu đau muốn nứt ra, cố gắng trợn to mắt.

Phong Phi Vân nhớ lại khuôn mặt thấy trước khi xỉu, chửi thề:

- Lão Bổng Tử, nếu bị ta bắt được sẽ gõ đầu lão!

Lão đạo kia không ai khác hơn là lão Bổng Tử bán canh tuyết sâm phổ nhị chín ngàn năm tuổi cho Phong Phi Vân, bán cháo thiên hoa băng liên giải ưu cho Dạ đại gia.

Phong Phi Vân chợt nghe tiếng gào thảm thiết. Trên cửa hoàng thành gần đó có một nam nhân trần truồng bị treo lên, vùng vẫy, miệng ú ớ. Đám tu sĩ, vệ đội đứng bên dưới xem kỳ ngộ mấy trăm năm hiếm gặp.

Nam nhân trần truồng huơ tay múa chân, các tu sĩ đứng phía dưới bình phẩm, xem xét, rộ lên tiếng cười.

Bên cạnh nam nhân trần truồng còn treo một con rùa, đuôi rùa cột xích sắt, rùa bị treo ngược lắc lư theo gió như miếng thịt hong khô trước cửa phòng. Con rùa cháy đen toát ra mùi thịt, có vẻ nó đã bị nướng nhưng không biết đã chín chưa.

Lòng Phong Phi Vân lạnh lẽo, biết chuyến này té ngã hoàn toàn. Đối phương không muốn lấy mạng bọn họ, nếu không bây giờ họ đã đầu lìa khỏi cổ.

Thần Tấn vương triều không thiếu kỳ nhân dị sĩ, không thể xem thường.

Phong Phi Vân lắc người biến thành luồng gió lạnh.

Gió lạnh thổi qua cửa thành, Tất Ninh Soái và Mao Ô Quy biến mất.

Không lâu sau, bên ngoài Thần đô, ven bờ Tấn hà.

Tất Ninh Soái gào thét muốn nhảy sông tự tử, hôm nay gã mất hết mặt mũi, không còn mặt mũi nào gặp hương thân phụ lão.

Mao Ô Quy cũng kêu gào đòi tự vận, khóc như con rùa làm bằng nước. Mao Ô Quy nhảy sông mấy lần mà không chết, nó mệt bỏ cuộc, ngồi bên cạnh cỏ nước. Mao Ô Quy ủ rũ, không còn can đảm sống.

Phong Phi Vân vui sướng khi người gặp họa nói:

- Ai kêu các người rảnh quá ăn hiếp lão nhân làm chi? Đây là kết cuộc.

Phong Phi Vân đột nhiên biến sắc mặt, hắn sờ giới linh thạch, nguyền rủa:

- Lão Bổng Tử chết tiệt!

Tất Ninh Soái vốn đã nhảy sông nhưng nghe Phong Phi Vân chửi thì trần truồng bơi về. Tất Ninh Soái cảm thấy có lẽ Phong Phi Vân sẽ nhảy sông chung với mình, gã nên chờ đồng bạn.

- Tất cả linh thạch đã mất.

Giờ phút này, Phong Phi Vân cũng muốn nhảy sông.

Trên người Phong Phi Vân vốn có ba mươi vạn khối linh thạch, lấy năm vạn khối linh thạch từ Ngự Thú Trai, chỗ Tất Ninh Soái là mười bảy vạn khối linh thạch, sưu tầm trong tẩm cung Long La Phù gần hai vạn khối linh thạch, tổng cộng hơn năm mươi vạn khối linh thạch. Bây giờ không còn sót lại một linh thạch nào.

Bị lão đạo kia trộm sạch.

Lão đạo chỉ lấy linh thạch, không đụng vào báu vật khác của Phong Phi Vân.

Nghe tin dữ, Tất Ninh Soái khóc rống, dù gì bên trong có mười bảy vạn khối linh thạch của gã. Tất Ninh Soái muốn chết.

Thật đáng giận!

Phong Phi Vân vì gom linh thạch mà dọn cả long giường của Long La Phù, chỉ vì uống một chén cháo mất hết vốn ban đầu, khóc không ra nước mắt.

Rất nhanh Phong Phi Vân bình tĩnh lại sửa sang suy nghĩ, hiểu đại khái:

- Ta hiểu rồi, lão đạo kia muốn ngăn cản nữ ma thi biến lần thứ năm nên mới cướp hết linh thạch của ta.

Tất Ninh Soái còn đang trần truồng bơi trong Tấn hà, hỏi:

- Vậy rốt cuộc có chết hay không?

Mao Ô Quy nói:

- Chết cái con khỉ! Có thù không trả không phải rùa, lão phu phải tìm ra lão Bổng Tử kia, cũng hong khô rồi treo trên cửa hoàng thành!

Mao Ô Quy đã tắm rửa trong nước sông, người sáng bóng như con vịt trắng tinh.

Tất Ninh Soái bò lên bờ sông, thay bộ đồ sạch sẽ, tinh thần phấn khởi, ý chí chiến đấu sục sôi:

- Đúng, có thù không trả không phải rùa . . . Phi phi . . . Có thù không báo không phải là quân tử!

- E rằng phải đi Kỷ gia một chuyến.

Phong Phi Vân đưa Long Thương Nguyệt, Quý Tâm Nô, Quý Tiểu Nô ra khỏi Thiên quốc.

Tiểu Tà Ma cũng chạy ra theo, nàng muốn góp vui. Đôi mắt tinh nghịch, khuôn mặt xinh đẹp, mắt đẹp răng trắng, da trắng như tuyết, Tiểu Tà Ma tràn ngập linh tính.

Mắt Tất Ninh Soái sáng rỡ, thoát khỏi trạng thái ủ rũ, tinh thần sáng láng nói:

- Phải rồi, Kỷ gia là gia tộc tầm bảo sư, giàu nứt vách, đi bù đắp tổn thất lần này.

Luồng sát quang bắn hướng Tất Ninh Soái, Long Thương Nguyệt khí lạnh khiếp người hù gã sợ co rụt cổ.

Tất Ninh Soái cười xòa:

- Hì hì, đùa một chút, đừng tưởng thật. Ô, cô nương này lạ mặt quá.

Tất Ninh Soái thụt lùi vừa lúc thấy Tiểu Tà Ma, mặt mày hồng hào, mắt nhìn đăm đăm.

Tiểu Tà Ma nheo mắt, hai trái nho tròn biến thành trăng khuyết mê người.
— QUẢNG CÁO —