Linh Chu

Chương 1332: Mười vạn tám ngàn câu trăn trối (2)



Phong Phi Vân chạy nhanh không nghỉ, trèo đèo vượt đồi, xuyên qua hoang nguyên, đi tới một con sông lớn. Mặt sông rộng, địa thế cách biệt rất lớn, dòng nước chảy xiết bắn bọt nước trắng cao mấy thước.

Một tảng đá nặng ngàn cân rơi vào dòng sông, chớp mắt bị nước sông cắt nát, chìm xuống đáy.

- Ha ha ha ha ha ha! Đó là sông ma từng chôn tiên hiền Vũ Hóa cảnh, không có sinh vật nào vượt qua sông được.

- Hắn bị thương quá nặng, giờ đã cùng đường.

Hơn mười nhóm tu sĩ truy sát Phong Phi Vân, trèo đèo lội suối, thấy hắn đứng bên bờ sông thì cuồng cười. Bọn họ biết Phong Phi Vân đã không có đường lui, giờ là vấn đề khi nào hắn chết trong tay bọn họ.

Người Phong Phi Vân toàn là huyết già, hầu như không thấy mặt mũi, tóc xõa tung, trường bào rách. Phong Phi Vân lạnh lùng nhìn mặt đám người, cưỡng ép gọi Thanh Đồng cổ thuyền ra, bay lên thuyền cổ.

Thanh Đồng cổ thuyền khổng lồ cỡ ngọn núi, hơi thở cổ xưa, vải buồm rách nát rẽ sóng trên sông ma, hình ảnh rất ma tính.

- Trời, đó là chiếc thuyền gì mà có thể đi trên sông ma?

Đám người tu sĩ Mộng gia chạy tới bờ sông ma kinh ngạc ngây người nhìn cảnh trước mắt. Sông lớn này từng chôn Vũ Hóa ma vương, dính ma tính. Mấy ngàn năm qua không ai vượt qua nó được, đó là lạch trời, đất ma khá nổi tiếng trong Quý vực.

Giờ phút này, Thanh Đồng cổ thuyền rách nát lướt sóng sông ma, chậm rãi biến mất trong mây mù xám, loáng thoáng nghe tiếng gió thổi vải bạt từ xa.

Có người ra lệnh:

- Trở lại bẩm báo tộc lão, Phong Phi qua sông ma, đi bắc bộ Quý vực!

Con sông lớn này tên Vĩnh Sinh hà, sông ma chỉ là biệt danh. Vĩnh Sinh hà dài ba ngàn hai trăm vạn dặm, sông dài số một Quý vực. Không ai rõ ràng sông ma rộng bao nhiêu, vì từ khi một vị Vũ Hóa ma vương vùi thân giữa sông thì chỗ này thành cấm địa sự sống, tùy thời thấy xương trắng nổi trên mặt sông.

Thanh Đồng cổ thuyền trôi đến giữa sông ma thì bị công kích. Cơ thể Phong Phi Vân không chịu nổi lực lượng kia, ngã gục trên Thanh Đồng cổ thuyền, mắt tối sầm, chậm rãi khép kín.

Lần này Thanh Đồng cổ thuyền không bay vào đan điền Phong Phi Vân mà yên lặng trôi trên sông ma. Nước sông vỗ Thanh Đồng cổ thuyền đẩy đi phương hướng không biết.

Cơ thể Phong Phi Vân dần lạnh lẽo, máu chảy ra ngoài sắp đông lại, như chiếc thuyền cổ này, không chút sự sống.

Sàn tàu rỉ sắt phủ tầng vôi mỏng, mỗi hạt bụi cực kỳ nặng, như tro cốt thánh linh chết để lại.

- Cửu Châu sụp đổ, vạn vật trầm luân, chết rồi, hết hết . . .

Trong hắc ám vô tận Phong Phi Vân loáng thoáng nghe thanh âm, có ai thì thầm bên tai hắn.

Không phải ta đã chết sao? Tại sao còn nghe được thanh âm?

Ai đang nói chuyện?

- Đạo của ta là đạo bất tử, sau khi thành đạo thiên tử địa tử ta bất tử . . .

Lại một thanh âm vang lên, là giọng của người khác.

- Trời có cửu trọng thiên, đất có cửu trọng địa, địa ngục có cửu tuyền, liên tiếp thiên cùng địa . . .

Thanh âm thứ ba vang lên, rất bá đạo, như vị chúa tể thiên địa đang ngâm xướng thiên địa pháp tắc.

Phong Phi Vân rất muốn hét lên:

- Các ngươi là ai? Các ngươi đang nói cái gì?

Nhưng giọng Phong Phi Vân kẹt trong cổ họng.

Không người đáp lại Phong Phi Vân, có người nói mấy thứ kỳ lạ, nhưng chỉ nói một câu, không có vết dưới. Mặc cho Phong Phi Vân hỏi han, đối phương không trả lời.

- Lại một thịnh thế, đáng tiếc sau thịnh thế là diệt vong . . .

Đây là câu thứ một vạn tám ngàn lẻ sáu.

Phong Phi Vân mặc kệ thanh âm không ngừng vang bên tai mình, thầm nghĩ:

- Ngươi chết nhưng ta không thể chết, ta phải niết bàn trọng sinh, niết bàn trọng sinh! Đến đường cùng gặp sự sống, hồi sinh!

Trên Thanh Đồng cổ thuyền, người Phong Phi Vân dần toát ra các đốm sáng. Chín khối xương phượng như than lửa bốc cháy, máu trong người Phong Phi Vân nóng cháy. Vôi trên sàn tàu cổ chui vào miệng vết thương.

Mỗi hạt vôi chui vào người Phong Phi Vân là bên tai hắn lại vang lên một câu nói, có là cảm ngộ đại đạo, có là cảm thán bình thường, có chỉ là tiếng cười.

Không biết qua bao lâu, vết thương trên người Phong Phi Vân khép lại hết. Một đoàn lửa bao bọc cơ thể Phong Phi Vân như phượng hoàng đang dục hỏa.

Bùm bùm bùm!

Liên tiếp vang ba tiếng nhỏ, xuương ba vị quan trọng bỗng đỏ như máu, ánh sáng rực rỡ tựa ba ngôi sao.

khối xương phượng thứ mười, mười một, mười hai.

Lại qua thật lâu.

Phong Phi Vân chậm rãi bò dậy, mười hai khối xương phượng trong người Phong Phi Vân lấp lánh sáng, một luồng tịnh khí vận chuyển trong mười hai khối xương phượng.

Phong Phi Vân nhỏ giọng nói:

- Chết rồi niết bàn mà trọng sinh, đây chính là tử kiếp.

Phong Phi Vân chậm rãi nhắm mắt, cảm nhận lực lượng sôi trào mãnh liệt trong thân thể. Mười vạn tám ngàn đốm sáng trắng chìm nổitỏng phật khí màu vàng, có đạo vận trời đầy sao.

- Đây là . . . Tro cốt thánh linh.

Phong Phi Vân cảm giác mười vạn tám ngàn đốm sáng chứa hơi thở vượt qua lực lượng Vũ Hóa.

Mỗi hạt tro chứa đạo tắc thái cổ thánh linh để lại.

Lúc Phong Phi Vân hấp hối nghe mười vạn tám ngàn câu là di ngôn của thái cổ thánh linh, trong mỗi hạt tro chứa một câu nói. Tro cốt chui vào cơ thể Phong Phi Vân, những ý chí thánh linh chứa trong tro cốt truyền vào não Phong Phi Vân.

Một hạt tro một câu nói.

Mười vạn tám ngàn câu trăn trối, mười vạn tám ngàn ý chí thánh linh.

Thuở thái cổ trăm nhà đua tiếng, vạn tộc phồn thịnh, các tộc đều có thiên kiêu ngộ đạo, thành tựu thánh linh đại tôn.

Nhưng đương thời không thấy bóng dáng thánh linh nữa. Có lẽ thánh linh thật sự tồn tại, chỉ số ít người được thấy. Dừng nói mười vạn tám ngàn thánh linh, được thấy một vị thánh linh đã là rất tuyệt.

- Chẳng lẽ Thanh Đồng cổ thuyền này từ tiên giới rớt xuống?

Phong Phi Vân khó thể kiềm nén nỗi lòng rung động. Mười vạn tám ngàn vị thánh linh nói chuyện trong cơ thể hắn, mỗi thanh âm cực kỳ xa xôi và thần thánh, cảnh tỉnh người, giải thích một số khó khăn trong đại đạo. Kiếp trước Phong Phi Vân chưa từng gặp thánh linh, hỏi sao hắn không giật mình?

Dù thời thái cổ cũng không thể cùng lúc sinh ra mười vạn tám ngàn vị thánh linh. Trong đại thế văn điển cổ xưa ghi chép: Một thời đại có mấy vị thánh linh xuất thế đã là thịnh thế.

- Hoặc có lẽ tro cốt trên Thanh Đồng cổ thuyền là tro cốt thánh linh từ xưa đến nay, những thánh linh chọn chôn xác trên thuyền cổ này.

Từ xưa đến nay không biết bao nhiêu ức năm, không biết qua bao nhiêu thịnh thế, qua bao nhiêu văn minh. Nếu các thánh linh chọn chôn thân trên Thanh Đồng cổ thuyền, cộng lại khó thống kê số lượng chính xác.

Mười vạn tám ngàn ngôi sao lấp lánh trong cơ thể Phong Phi Vân, ánh sáng chói mắt. Mỗi ngôi sao là một hạt tro thánh linh. Nhưng những thánh linh chết quá lâu, cơ thể mục rữa không còn, thánh cốt thành tro, lực lượng xói mòn gần hết, chỉ để lại chút ý niệm mờ nhạt.

Nếu là thời kỳ thánh linh đỉnh cao, một hạt tro đủ giết cường giả Vũ Hóa cảnh.

Trong lòng Phong Phi Vân tiếc nuối, nhưng hắn cũng rất mừng. Mặc dù lực lượng thánh linh xói mòn hết, chỉ còn ý niệm sót trong hạt tro cũng đã rất quý giá.
— QUẢNG CÁO —