Mắt Phong Khanh Khanh sáng rực, túm thánh thực quả lên, trong trẻo hỏi:
- Ngươi cũng cho rằng không sai?
Thánh thực quả nói:
- Đương nhiên không sai, ta thích gia gia của ta. Tôn tử có thể thích gia gia thì tại sao muội muội không được thích ca ca?
- Vậy tại sao ca ca nạt ta? Không lẽ ghi hận lúc ta còn nhỏ từng đánh hắn hộc máu?
Phong Khanh Khanh cảm thấy nàng nắm bắt được vấn đề.
Thánh thực quả im lặng giây lát, thận trọng nói:
- Rất có thể. Bất cứ nam nhân nào bị muội muội của mình đánh hộc máu đều nhớ kỹ suốt đời.
Phong Khanh Khanh chớp mắt:
- Vậy bây giờ nên làm gì? Chẳng lẽ ta để ca ca đánh hộc máu bù lại?
Phong Khanh Khanh cảm thấy cách này không tệ.
Thánh thực quả mơ hồ nói:
- Thế thì không cần, muội muội có bướng bỉnh thế nào thì ca ca sẽ không nhẫn tâm đánh muội muội.
Phong Phi Vân mặc kệ Phong Khanh Khanh và thánh thực quả nói nhỏ. Một là Tiểu Tà Ma tâm trí chưa trưởng thành, một là ngốc tự nhiên, cả hai thảo luận ra kết quả bình thường mới là lạ.
Phong Phi Vân thi triển phượng hoàng vũ dực ôm Phong Khanh Khanh, thánh thực quả bay lên vách đá cheo leo. Cường giả yêu tộc đã qua khỏi đường dốc, trong không khí còn đọng lại yêu khí nhàn nhạt.
Trên vách đá rất cheo leo, cây cầu dây xích loang lổ lắc lư trong gió.
- Hiên Viên Nhất Nhất thích lo chuyện bao đồng, đám cường giả yêu tộc xui rồi.
Phong Phi Vân mỉm cười bước đi, xuyên qua cây cầu dây xích, tìm thấy dấu vết mai rùa Mao Ô Quy để lại trên vách đá.
- Dưới đất có vết máu, là máu người, máu yêu. Xem ra thiên chi kiêu tử nhân loại và cường giả yêu tộc đã gặp nhau ở đây.
Bàn tay Phong Phi Vân ấn trên vết máu đọng, bắt đầu suy tính, rất nhanh hắn tính ra kết quả.
Phong Phi Vân nhếch mép cười tà:
- Yêu tộc gặp phục kích, tổn thất nặng nề.
Phong Phi Vân từ máu đọng dưới đất tính ra hướng đi của tu sĩ yêu tộc, cách nơi này không xa. Lúc này không ra tay còn đợi đến bao giờ?
Giết cường giả yêu tộc không chỉ được quân công mà còn có thể ngăn chặn tai hạo ngầm. Tuyết Lang đại nhân truy sát Phong Phi Vân nửa tháng, hắn nhiều lần bị nàng đánh trọng thương. Phong Phi Vân quyết định cho Tuyết Lang đại nhân nếm mùi bị truy sát.
Rất nhanh Phong Phi Vân đến hiệp cốc đỏ như máu, tại cửa vào hắn thấy một xá chết nhân loại. Xác chết treo trên vách đá hiệp cốc, người dính đầy tơ nhện, cơ thể bị tơ nhện siết đầy vết trầy đổ máu. Trái tim chẳng biết bị cái gì móc ra, phần ngực thủng một lỗ máu to chảy máu ròng ròng.
Tu sĩ nhân loại này là con của một vực chủ, đi theo bên cạnh Tiêu Thiên Duyệt, Phong Phi Vân có chút ấn tượng.
- Các ngươi ở bên ngoài chờ ta!
Phong Phi Vân ngửi được mùi máu nồng nặc trong hiệp cốc, không chỉ mùi của nhân loại, yêu tộc còn có hơi thở sinh vật khác.
Trong hiệp cốc tối đen, càng đi vào trong càng rộng rãi. Đột nhiên trong không gian tối đen có tia sáng đỏ xẹt qua trước mặt Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân đâm ra trường thương, đâm thủng tia sáng đỏ.
Phập!
Tiếng trường thương đâm vào da thịt.
- Tu sĩ nhân loại các ngươi quá tồi tệ, đi chết đi!
Cường giả yêu tộc bị trường thương đâm thủng tự nổ, nổ tung thành nhiều mảnh nhỏ. Xung lực khổng lồ đánh vào người Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân triệu hoán quan tài hoàng thạch chắn trước mặt đớ xung lực. Quan tài hoàng thạch trượt dài bảy, tám thước, phát ra tiếng ma sát đá chói tai.
Mãi khi xung lực hoàn toàn biến mất Phong Phi Vân mới thu quan tài hoàng thạch về.
Bùm!
Mắt trái Phong Phi Vân bắn ra lửa đỏ thẫm, thi triển Phượng Hoàng Thiên Nhãn miễn cưỡng thấy cảnh tượng cách mười thước. Dưới đất đầy máu và mảnh nhỏ giáp yêu, mùi máu nồng nặc như mây máu.
Hiệp cốc này rất kỳ lạ, không thể thi triển thần thức, hèn gì đám tu sĩ yêu tộc trốn vào đây.
Phong Phi Vân lại thấy ấn ký mai rùa dưới đất, có vẻ Mao Ô Quy từng tới đây. Con rùa già này bò siêu nhanh.
Phogn Phi Vân ngước lên nhìn đằng trước, hiệp cốc tối tăm sâu thẳm như tại sao cuối, trong bóng tối tràn ngập khí túc sát, thanh âm kỳ lạ phát ra từ bên trong như có âm linh chiêu hồn.
Phong Phi Vân thu mảnh nhỏ yêu giáp dưới đất, hắn do dự có nên tiếp tục đuổi theo không. Lúc này Sau lưng Phong Phi Vân vang tiếng bước chân nhẹ nhàng, chứa chút mùi thơm, dường như có nữ nhân đi đến gần hắn.
Vù vù vù vù vù!
Phong Phi Vân đâm nhanh trường thương, trước khi đâm vào cổ họng nàng thì ngừng kịp lúc.
Phong Phi Vân lạnh lùng nói:
- Đã bảo các ngươi ở bên ngoài chờ ta, tiến vào làm chi?
Nghe giọng Phong Phi Vân thì Phong Khanh Khanh thở phào, cảm giác mũi trường thương sắc bén gần cổ họng, nàng lùi lại một bước.
Phong Khanh Khanh cười khúc khích nói:
- Là thánh thực quả xúi.
Thánh thực quả vô tội nói:
- Rõ ràng là ngươi đi trước, tại sao đổ lên người ta?
- Các ngươi ngậm miệng, nơi này không phải chỗ chơi, hãy giấu hơi thở đi theo Sau lưng ta.
Phong Phi Vân nói một câu, Phong Khanh Khanh và thánh thực quả im thin thít.
Phong Phi Vân nhìn Phong Khanh Khanh, mũi hít hà, ngửi được mùi thơm từ người nàng, mùi toát ra từ làn da, rất khó giấu đi.
Phong Phi Vân lấy một phù lục giao cho Phong Khanh Khanh, dặn:
- Dán ở trên người ngăn cách mùi thơm trên người.
Phong Phi Vân chậm rãi tiến lên, không lâu sau phát hiện nhiều dấu chân hỗn độn trong góc sơn cốc. Trên vách đá đầy dấu vết chiến đấu, dưới đất nhuộm máu đỏ, có máu còn hơi ấm chứng minh mới đổ không lâu.
Phong Khanh Khanh không kiềm được nhỏ giọng hỏi:
- Ca ca, chúng ta đang đuổi theo ai?
Phong Phi Vân không trả lời, trường thương đột nhiên biến thành mấy ngàn thanh kiếm nhỏ màu trắng to cỡ bàn tay bắn vào một vách đá.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Vách đá bị đánh nát, hai tu sĩ nhân loại xuất hiện, một nam một nữ, là thanh niên tài tuấn.
Tay hai người cầm phù lục bày trận pháp ẩn núp, cơ thể dán vách đá vì canh giết cường giả yêu tộc đã bị Phong Phi Vân giết. Không ngờ bọn họ núp kín vậy vẫn bị người phát hiện trước.
Ầm!
Hai thanh niên tài tuấn tu vi cực mạnh, chặn lại lực công kích của Thiên Tủy Binh Đàm. Hai người nhảy xuống vách đá, thi triển sát chiêu tấn công Phong Phi Vân.
Nam nhân thoạt trông khoảng hai mươi tuổi, mặt âm trầm, mắt như tia chớp, huơ cửu tiết xích điện tiên từ trên cao đánh xuống.
Phong Phi Vân ngưng tụ mấy ngàn kiếm nhỏ thành chiến mâu dài ba trượng, giống con rồng trắng điểm vào cửu tiết xích điện tiên. Lực lượng từ cửu tiết xích điện tiên truyền vào cánh tay nam nhân, cổ tay rách da, roi rớt xuống đất.
Phượng Hoàng Thiên Nhãn của Phong Phi Vân chỉ thấy được cảnh tượng trong vòng mười thước, hắn không biết là ai tấn công mình. Phong Phi Vân không kịp nghĩ nhiều, đâm trường thương ra. Cổ thuẫn aby chặn trường thương phát ra tiếng va chạm chói tai.
Nữ nhân mặc giáp sắt màu đen cầm cổ thuẫn, tay kia lóe ánh sáng Vũ Hóa vỗ vào ngực Phong Phi Vân.
Ầm!
Cánh tay biến thành vuốt phượng hoàng đẩy nữ nhân lùi ra ngoài.
Trong bóng tối vang lên giọng nữ nhân:
- Không phải yêu tộc, là bán yêu mà thiếu thành chủ muốn giết.