Giờ phút này, đã là giữa trưa, liệt nhật nhô lên cao, giống như một bếp lò đang bùng cháy vậy.
Trong rừng, mấy con chim khổng lồ lớn đến ba mét bị kinh động, vẫy cánh bay lên không trung.
- Cuối cùng cũng chạy thoát rồi.
Vết thương trên người Tả Thiên Thủ đã khép lại, đối với cường giả đẳng cấp như hắn, thân thể đã cường đại đến cực điểm, chỉ cần không phải thương thế trí mạng thì đều có thể nhanh chóng tự động khép lại.
Phong Phi Vân cũng có cảm giác như vừa sống sót sau tai nạn, vô luận là Sát Hành Vân hay là Tiêu Nặc Lan đều thật sự đáng sợ, căn bản không phải hắn hiện giờ có thể chống cự.
- Không phải nói tu sĩ đạt tới cảnh giới Thiên Mệnh cũng đã rất ít hành tẩu ở Tu Tiên giới sao? Vì sao gần đây lại liên tiếp gặp được siêu cấp cường giả cấp bậc cự kình thhế?
Phong Phi Vân cảm thấy không biết nói gì.
Tả Thiên Thủ nghiêm nghị nói:
- Nếu là lúc bình thường, cự kình mấy chục năm cũng sẽ không xuất hiện tại Tu tiên giới một lần, nhưng hôm nay nam thái phủ đã biến thiên, những tu sĩ thế hệ trước cũng bị kinh động, trong mấy năm, thậm chí mấy chục năm tới chính là một thời đại náo động.
- Bất quá, loại người trẻ tuổi như ngươi, vẫn rất khó tiếp xúc với tranh đấu của thế hệ trước, bình thường cường giả thế hệ trước cũng khinh thường ra tay với ngươi, trừ phi vận khí của ngươi thật sự quá nát.
Phong Phi Vân nói:
- Xem vận khí ta gần đây thật sự xui tận mạng rồi.
Tả Thiên Thủ lườm lườm Kỷ Thương Nguyệt bị Phong Phi Vân ôm ở trong ngực, giai nhân đúng là xuân xanh, tóc dài rủ xuống đất, ngọc dung như tiên, quả thật có vài phần giống với Kỷ Linh Huyên năm đó.
Nhưng hắn cũng chỉ liếc qua thôi!
- Ngươi quen biết nàng sao?
Tả Thiên Thủ bờ môi giật giật, cuối cùng vẫn hỏi.
Phong Phi Vân nhìn nhìn bờ môi ong ánh của Kỷ Thương Nguyệt, tựa hồ như nghĩ tới một màn hôn nàng lúc trước, chiếc lưỡi thơm tho quấn quanh, kiều diễm mê người.
- Không nói thì thôi, bất quá, nữ nhân Kỷ gia ngươi vẫn ít trêu chọc thì tốt hơn.
Tả Thiên Thủ nhìn qua hướng Phong Hỏa Liên Thành, chỉ thấy trên bầu trời lãnh vân tứ tán, nhướng mày, nói:
- Chúng ta bây giờ liền đi Hoàng Phong lĩnh, đúng rồi, "Mộ Phủ Tầm Bảo Lục" thật sự trong tay ngươi?
- Ách... Đương nhiên.
Vốn Phong Phi Vân ở trong Phong Hỏa Liên Thành còn có chuyện quan trọng cần xử lý, nhưng hiện giờ Tiêu Nặc Lan đang dừng ở Phong Hỏa Liên Thành, hơn nữa còn một tên Sát Hành Vân, hiện giờ quay về Phong Hỏa Liên Thành quả thực chính là muốn chết, còn không bằng tiến đến Hoàng Phong lĩnh cứu Quý gia tỷ muội.
Chỉ cần Quý gia tỷ muội tỉnh lại, như vậy thì tất cả bí ẩn đều được giải khai.
Cách nghĩ trong lòng Tả Thiên Thủ đoán chừng cũng không khác Phong Phi Vân lắm, rất muốn biết Sát Hành Vân vì sao lại đến tìm mình, hắn muốn không đếm xỉa đến, nhưng chiếu tình huống hiện tại phát triển thì đó là chuyện hoàn toàn không thể.
Nam Man biên tái, gió lớn lồng lộng!
Đường núi uốn lượn quanh co xoay quanh tuyệt nhai thạch bích, nếu có người trượt chân rơi xuống sơn nhai, như vậy thì nhất định sẽ phấn thân toái cốt, hài cốt không còn.
Rượu thịt hòa thượng đứng ở trên một con đường sạn cổ xưa, chặn trên con đường hẹp, chắp tay trước ngực, tựa như một vị đắc đạo cao tăng, nói:
- Các vị thí chủ, bỏ xuống đồ đao lập địa thành Phật, để linh thạch và kim tệ các người trộm được uống đi! Cái gì? Bần tăng tuyệt đối không phải tham tài hòa thượng, những linh thạch và kim tệ này ta sẽ không hề đụng đến, ta sẽ đưa bọn chúng vật quy nguyên chủ, mẹ nó, lão tử nói là thật, ta không phải hắc ăn hắc!
Rượu thịt hòa thượng hét lớn một tiếng, lập tức chấn vỡ quần áo trên người mình, khiến nó tựa như hồ điệp bị nghiền nát bay múa loạn bốn phía
- Mẹ nó, hòa thượng này quá bưu hãn rồi, tuyệt đối là một vị ác tăng đương thời!
- Cũng dám hắc ăn hắc Hoàng Phong đạo tặc chúng ta, lão lừa trọc thật sự là bị tiền tai che mắt, đã nhìn lầm người rồi.
- Các huynh đệ, chơi hắn!
Bốn tên đạo tặc Vu Cửu, Vương Mãnh, Lưu Thân Sinh, Lạc Đà Tử mấy ngày nay đã làm một chuyến mua bán lớn, không chỉ bắt được thiếu môn chủ Tam Huyền Môn La Lâm, còn cướp cả kho linh thạch của Tam Huyền Môn.
Thật vất vả mới thoát khỏi sự đuổi giết của cao thủ Tam Huyền Môn chạy trốn tới dưới chân núi Hoàng Phong lĩnh, lại không nghĩ tới lại gặp phải tên Đại hòa thượng hắc ăn hắc này.
Hòa thượng này lớn lên còn bưu hãn hơn cả bọn hắn, trên người còn hoa văn thanh lâu, hình xăm Bạch Hổ, mặt mũi tràn đầy dữ tợn, thật giống như sợ người khác không biết hắn là ác nhân vậy.
- Các vị đại ca, đừng nghe tên đầu trọc kia nói lung tung, ta chỉ là muốn biết Phong Phi Vân kia đến cùng đang ở nơi nào thôi?
Nạp Lan Tuyết lúc này mở miệng, mấy đạo tặc hung hãn kia lập tức quy củ hơn không ít, giận dữ trên mặt cũng tiêu tán, Vu Cửu cười ngây ngô nói:
- Chúng ta cũng không biết hắn chạy đi đâu nữa?
Bọn người Lưu Thân Sinh cũng nhẹ gật đầu, bọn hắn cũng đang tìm Phong Phi Vân.
- Yên tâm đi! Phong lão đại có nữ ma đại nhân bảo kê, căn bản không ai dám động đến hắn đâu. . . Ngươi đánh ta đầu làm gì vậy? Ta đã nói sai sao?
Vương Mãnh quay đầu rống lớn với Lưu Thân Sinh một câu.
Lưu Thân Sinh căn bản không để ý tới tiếng hô của hắn, chỉ ôm tay, nhìn qua trời cao.
- Hắn và Tiêu Nặc Lan một chút quan hệ cũng không có, hơn nữa. . . Hơn nữa không có lệnh của ta, hắn cũng không được có bất kỳ quan hệ với nữ nhân nào cả.
Nạp Lan Tuyết Tiên tức giận nói, đôi mắt cong như vầng trăng trừng lên khiến Vương Mãnh phải cúi đầu.
Lưu Thân Sinh và Lạc Đà Tử đều cười thầm trong lòng.
Ở xa xa có hai bóng người cấp tốc đi tới, đúng là Phong Phi Vân và Tả Thiên Thủ, tốc độ hai người cực nhanh, tựu như con chim to màu đen bay nhanh trên vách đá dựng đứng vậy,
Phong Phi Vân rất xa đã thấy được mấy người phía trước, trong lòng đại hỉ, vội vàng nghênh đón nói:
- Ta vẫn còn đang lo lắng cho các ngươi, không nghĩ tới các ngươi cũng đã trốn ra khỏi Phong Hỏa Liên Thành rồi.
Bốn tên đạo tặc đều có chút cung kính đối với Phong Phi Vân, trong mơ hồ đã coi hắn như lão đại của mình.
- Không chỉ trốn rak hỏi Phong Hỏa Liên Thành, còn cướp được hai mươi tám khối chân diệu linh thạch, lúc này xem như thu hoạch lớn rồi.
Lưu Thân Sinh mở ra một cái rương lớn cao bằng người hắn, bên trong ngoại trừ kim tệ và kim phiếu tử ra, còn có hai mươi tám khối linh thạch màu trắng, hào quang vạn trượng, linh khí đầy đủ.
Kim tệ và kim phiếu tử trong đó đều là Phong Phi Vân từ Ngân Câu Phường lấy ra, giá trị chừng hơn hai ngàn vạn miếng kim tệ, quả thực là một bảo tàng không nhỏ, nhưng bốn tên đạo tặc này lại không động vào một xu.
Có thể nói trộm cũng có đạo, khiến Phong Phi Vân không khỏi xem trọng bọn hắn thêm vài phần.
- Hắc hắc! Còn có tiểu tử này!
Trên bờ vai Vương Mãnh khiêng một người, xương cốt trên người hắn đều đã gãy, bị dây mây trói lấy, giống như một con lợn chết hấp hối vậy.