Linh Chu

Chương 642: Hồng nhan không già (2)



Tốc độ tìm hiểu điển tịch của Phong Phi Vân cực nhanh, cũng đã sớm hiểu được 《 Long Hoàng Đao Quyết 》 đao thứ ba, trước kia là bởi vì lực lượng còn thiếu một ít cho nên mới không cách nào đánh ra được.

Hôm nay có lực lượng nửa bước cự kình, đừng nói đao thứ ba, coi như là đao thứ tư cũng có thể bổ ra được.

Một cự kình cưỡi đại phong thú từ trong sơn dã vọt lên, còn muốn ngăn cản Phong Phi Vân rời đi, lại bị Phong Phi Vân chém ra trăm đạo Đằng Long, trực tiếp chấn nát đại phong thú dưới người hắn.

Vị cự kình này tế ra một mảnh linh hồ mênh mông, chặn được đao quang sắc bén, bằng không thì đã bị thương rồi.

Vị cự kình này bay ra hơn mười dặm, đứng trên đỉnh một tòa Vân Phong, quần áo như kỳ, phiêu diêu trong gió, xòe bàn tay ra, lòng bàn tay có một đạo bạch ngân, ẩn ẩn đau đớn.

Thật sự là hậu sinh khả uý, một đao vừa rồi của Phong Phi Vân thiếu chút nữa đã cách ngàn mét phá vỡ làn da hắn, khiến hắn chảy máu rồi.

- Hắn sau khi mặc vào thần y, lực lượng vậy mà cường đại đến có thể so với cự kình, xem ra năm kiện thần y trong truyền thuyết không phải chuyện đùa, bất luận kiện nào đều có được năng lực gia tăng không chỉ gấp mười lần thuộc tính.

Tất cả tu sĩ lớp già ở đây đều động tâm, vốn dùng tu vi của bọn hắn, đối với cái gọi là thần y còn có điều khinh thường, nhưng hôm nay sau khi kiến thức uy lực của nó, lại phá vỡ nhận thức của bọn hắn trước kia.

Tựa hồ tu vị càng cao, lực lượng mà thần y phát huy ra lại càng mạnh.

Hồng Loan Hỏa Thường, có thể khiến một người không có tu vị có được chiến lực sánh với nửa bước cự kình.

Ẩn Tằm Sa La, có thể khiến tu sĩ ẩn tàng thân hình, cự kình cũng không thể pahts hiện ra, tuyệt đối là thần bảo đánh lén tuyệt đỉnh cường giả. Đỉnh tiêm sát thủ mặc vào Ẩn Tằm Sa La, thậm chí có khả năng khiến vô thượng cự kình cũng phải nuốt hận.

Cưu Cửu Quái Bào, nghe đồn rằng là Yêu Ma chiến y, một khi mặc vào có thể đạt được lực lượng không thể tưởng tượng nổi, so với Hồng Loan Hỏa Thường còn thần bí khó lường hơn, có thể trợ thượng vị cự kình đại chiến chân nhân.

Ầm ầm!

Đầy trời đều là lôi đình, vô số điện xà cuồng vũ, một hồi mưa to đánh xuống, không kiêng nể gì cả rửa sạch máu tươi trên mặt đất, ướt đẫm quần áo mọi người.

Tia chớp bổ xuống, xuyên thẳng qua trong thiên địa!

Phong Mặc đứng ở trên ngọn núi trung ương, bên ngoài một tòa cung điện như cửu thiên cung khuyết, đứng ở trong mưa, một nữ tử dung mạo tuyệt lệ đứng ngay phía sau cầm dù che cho hắn

Mưa rơi tren df, phát ra thanh âm "Tí tách" .

Vạn Hương Sầm nắm lấy cán dù, nói:

- Lão tổ, quả thật là không ai ngăn được hắn.

- Hắn đi không được đâu, hắn nhất định là người Phong gia.

Phong Mặc đứng dưới dù, ánh mắt xuyên qua màn mưa, nhìn về Thiên Mạc phía phương xa, mang theo một loại vầng sáng mưu tính sâu xa.

Ầm ầm!

Lại một đạo lôi đình ngang trời mà qua, phát ra thanh âm đầy tính bạo tạc, chấn khiến mây đen trên bầu trời cũng run lên.

Mưa thu liên tục, nhưng mưa thu sáng nay lại hung mãnh hơn bất cứ lúc nào khác, tiếng sấm kia không biết đã đánh vỡ mộng đẹp bao nhiêu người.

Oanh!

Thanh Đồng Cổ Thuyền đã bay đến ngoài sáu trăm dặm đột nhiên ngừng lại, cứ thế mà từ trên bầu trời rơi xuống mặt đất, khiến mặt đất xuất hiện một cái hố to.

Phong Phi Vân toàn thân đều ướt sũng, tóc lộn xộn, trong đôi mắt mang theo vài phần sợ hãi, hai tay run rẩy đưa về phía chóp mũi Nam Cung Hồng Nhan.

Dưới màn mưa lạnh như băng cọ rửa, máu đen trên người Nam Cung Hồng Nhan dung thành huyết thủy, rơi trên mặt đất, khuôn mặt tuyệt sắc tái nhợt như một tờ giấy trắng, cánh tay ngọc lạnh như băng tựa như hai cây băng côn.

Áo trắng trên người bị cọ rửa chỉ còn vết hồng nhàn nhạt.

Đã không có hô hấp...

Đình chỉ tim đập...

Thân thể của nàng lạnh như băng đến đáng sợ, trên mặt còn mang theo một tia mỉm cười cứng ngắc, đã mất đi sinh cơ, mà tâm Phong Phi Vân lại càng thêm lạnh như băng, lạnh đến tựa hồ như huyết dịch cũng muốn đông lại.

Nàng chết trong ngực người mình yêu, mỉm cười mà đi.

- Ah...

Phong Phi Vân ôm thân thể Nam Cung Hồng Nhan đứng dưới mưa, thét dài một tiếng, thét đến tê tâm liệt phế.

- Hồng nhan vi thùy tiếu, phong hoa hà thì phao? hồng trần trung, tâm bất lão. quân bất tại, nhân như thảo... đãi đáo hồng nhan lão, thùy vi hồng nhan họa đại mi?

Tiếng ca tuyệt mỹ kia, tiếng đàn tranh động lòng người kia tựa hồ vẫn còn quanh quẩn ở bên tai, khi đó nàng phong hoa tuyệt đại, nhân gian tiên tử, tiếng ca kia ngay cả Tiên Tử cũng không sánh bằng

Hồng Nhan dáng tươi cười cứng lại trên mặt, thiên hạ không có bất kỳ nữ tử nào có thể cười đẹp như nàng.

Nàng sợ nhất già đi, sợ nhất hồng nhan đầu bạc, hôm nay cũng không cần sợ nữa.

Chung quanh núi cao, cây phong rơi lá, lá phong đỏ thẫm bay múa trong mưa, tựa như hồng diệp đầy trời, cuối cùng rơi trên mặt đất, rơi vào trong bùn nhão.

Phong Phi Vân đứng trong màn mưa lạnh thấu xương, mặc cho mưa rơi trên đầu, trên mặt, giống như là trời cũng đang cười nhạo kẻ đáng thương như hắn vậy.

Trong mưa, bên tai của hắn lờ mờ nghe được, nàng hát từ chữ một:

- Tích ngã vãng hĩ, dương liễu y y; kim ngã lai tư, vũ tuyết phi phi. thiên địa du du, ngã tâm củ củ; thử tâm miên miên, tái vô tha cầu...

Đêm mưa, gió gấp, thanh âm kia cũng bị gió thổi tan.

Chỉ lưu lại một người cô tịch bi thương.

Thanh Đồng Cổ Thuyền hóa thành một đạo thanh mang, bay trở về trong thân thể Phong Phi Vân, nơi này chỉ còn mình Phong Phi Vân đờ đẫn đứng ở nơi đó, ôm lấy nữ tử trong ngực.

Mưa thật lâu không dứt.

Tóc, lông mi, mắt Phong Phi Vân đều có bọt nước lăn xuống, mặt mũi ướt đẫm, đứng thẳng thật lâu trong mưa.

Chợt, trong bàn tay truyền đến một tia ấm áp...

Phong Phi Vân vẫn ngẩn ngơ đứng đó, thẳng đến khi nhiệt độ cao đến mức khiến hắn đau nhức thì Phong Phi Vân mới đột nhiên bừng tỉnh từ trong bi thương

- Ồ, đây là lực lượng của Phượng Cốt!

Phong Phi Vân hai mắt ngưng mắt nhìn nơi vị trí ngực Nam Cung Hồng Nhan, một đoàn hào quang đỏ thẫm đang nhảy nhót, nhiệt độ cực cao, tựa như một đóa thịnh thế hỏa diễm đang chậm rãi nhảy lên vậy.

Phù phù!

Phù phù!

...

Thanh âm yếu ớt mà chậm chạp này giờ phút này lọt vào tai Phong Phi Vân lại rõ ràng như vậy, đây là tiếng trái tim nhảy lên, trái tim của nàng lần nữa nhảy bắt đầu chuyển động, huyết dịch vốn đã lạnh như băng cũng bắt đầu ấm áp, chậm rãi lưu động.

Một người vốn đã chết, lại toả sáng ra sinh cơ.

Hỏa diễm nơi ngực nàng nhảy lên càng lúc càng nhanh, vầng sáng cũng sáng ngời hơn trước kia, thật giống như một khỏa ngôi sao khảm nạm trong trái tim vậy.

Phong Phi Vân kích động không thôi, thì thào tự nói:

- Tánh mạng của nàng cũng không xói mòn hết, lực lượng Phượng Cốt giúp nàng tỉnh lại một tia sinh cơ. Vậy khối Phượng Cốt dung nhập vào trong cơ thể nàng, nhất định là Phượng Hoàng Tâm Cốt.

Cơ hồ tim của tất cả động vật đều là bằng thịt, nhưng tim Phượng Hoàng lại là một khối xương cốt, hồng như lưu ly, tươi đẹp như hỏa diễm.
— QUẢNG CÁO —