Linh Chu

Chương 675: Tiểu hầu gia Thần Tọa Thiên Hầu Phủ (1)



Đông Phương Kính Nguyệt ôm Hồng Ngọc tỳ bà, chậm rãi theo cổ đạo tiểu trấn đi tới, trên người mang theo một cổ tiên linh khí, tuy rằng che lụa trắng, cũng không cách nào che dấu được khí tức cao nhã phú quý trên người nàng.

Những cư dân trong tiểu trấn sau khi thấy hai người bọn họ đều nhao nhao thối lui đến cạnh góc đường, có người còn quỳ trên mặt đất.

Đông Phương Kính Thủy nói:

- Đừng nói là một đời tuổi trẻ, nghe nói Bắc Minh phiệt cầu một vị cửu phẩm Trí Sư, muốn suy tính ra nơi hạ lạc của Phong Phi Vân, nhưng lại không thu được chút kết quả.

- Ngân ngân, tên này công phu đào mệnh ngược lại nhất lưu, cũng may mắn là như vậy, bằng không nếu bị Bắc Minh Phá Thiên tìm được, chỉ bằng chút bổn sự kia, đoán chừng sẽ bị đánh thành gấu đen mất.

Đông Phương Kính Nguyệt tuyệt sắc động lòng người đứng giữa cổ đạo như có một loại cảm giác hạc giữa bầy gà, trong đôi tinh mâu của nàng mang theo thần sắc phức tạp, tựa hồ cũng đang suy đoán Phong Phi Vân đến cùng đang nấp ở nơi nào.

Đông Phương Kính Thủy nói:

- Nghe nói tiểu tử này từng xuất hiện một lần ở thôn xóm biến mất từ thời Viễn Cổ gần nơi này, gia chủ ra lệnh cho chúng ta tới xem xét, vừa rồi ta đã trông thấy thân ảnh mấy vị thiên tài cấp bậc bá chủ một đời tuổi trẻ, bọn hắn cũng đã nhận được tin tức.

- Tiểu trấn này thật không đơn giản, đã từng lưu lại dấu chân chân nhân, mỗi một lần xuất hiện trên thế gian, đều dẫn phát gợn sóng lớn lao. Lần này không biết có ai xông vào được không nữa.

Hai người bọn họ dần dần từng bước đi đến, biến mất trong tiểu trấn, đi tới bụi cỏ lau bên bờ Tấn Hà.

- Thì ra tiểu trấn này cũng không phải không chút tiếng tăm gì, hẳn cũng là một mật địa của Tu Tiên Giới, rất nhiều gia tộc truyền thừa cổ xưa đều biết sự hiện hữu của nó.

Thần thức Phong Phi Vân cẩn thận từng li từng tí lan tràn khắp toàn bộ tiểu trấn, phát hiện hôm nay trong tiểu trấn đã xuất hiện vài cổ khí tức khổng lồ, đều là bá chủ một đời tuổi trẻ.

Mà ngay cả thế lực tu tiên cấp bậc như Ngân Câu gia tộc cũng bị kinh động, lần này cường giả tuyệt đối sẽ không ít.

- Ngươi đứng ở cửa như vậy làm gì?

Dạ Tiêu Tương ăn mặc một bộ áo tím, trên chiếc cổ trắng nõn thon dài quấn lấy một day ruy băng màu trắng, búi tóc trên đầu có chút rời rạc, trên mặt còn mang theo một loại khí chất xuất trần mà thanh nhã, tựa như một gốc Tử Lan vậy.

Nàng chỉ đứng ở nơi đó, cũng đã phong tình vạn chủng, tựa như một tiên nga linh phi.

Phong Phi Vân có chút thất thần nhìn nàng cả nửa ngày, sau đó mới hồi phục tinh thần lại, trong lòng thầm kêu một tiếng không tốt, may mắn tâm tư nàng tương đối đơn thuần, nếu vừa rồi nàng thừa dịp mình thất thần mà ra tay, rất có thể sẽ có hiệu quả xuất kỳ bất ý.

Thần Tấn vương triều đệ lục mỹ nhân, quả nhiên không hổ là đệ lục mỹ nhân, quả thực là hồng nhan họa thủy.

- Ngươi hôm nay thật xinh đẹp!

Phong Phi Vân cười cười nói.

Loại lời này Dạ Tiêu Tương không biết đã nghe qua bao nhiêu lần, cũng đã sớm miễn dịch, môi anh đào nhàn nhạt, nói:

- Đi thôi! Hôm nay không phải muốn đi quỷ thôn sao? Phong Thiên Sư phải giúp người khu quỷ, sao còn chưa đi?

Ánh mắt của nàng chớp chớp, một hồi làn gió thơm phả vào mặt, đã tới phía trước.

Phong Phi Vân vốn muốn nói cho nàng hôm nay trên thị trấn nhỏ rất nguy hiểm, rất nhiều tuổi trẻ tài tuấn đều đã đến, nói không chừng sẽ có cường giả của Bắc Minh phiệt và Ám Vực, nhưng trong lòng chẳng biết tại sao lại không cách nào cự tuyệt nàng được.

Loại cảm giác này rất kỳ quái.

Phong Phi Vân tự nhiên sẽ không cho rằng mình đã thích nàng, nếu chính xác mà nói, hẳn là một loại thưởng thức đối với nàng.

Nàng truy cầu tự do, có can đảm trợ giúp người khác, lại không cao ngạo, mà sau lưng vẻ nhìn như mềm yếu này lại là một trái tim kiên nhẫn, dũng cảm tiến tới.

Phong Phi Vân đã gặp qua quá nhiều mỹ nữ, nhưng chưa từng gặp ai như nàng, khiến người thưởng thức, khiến người sinh ra một loại khâm phục.

- Ông trời... ơ... i! Ta sẽ không cũng trở thành nhạc mê của nàng đấy chứ?

Phong Phi Vân đột nhiên phát hiện Thần Đô có nhiều người có thể điên cuồng, có thể không muốn sống vì nàng như vậy, kính nàng làm "Nữ thần" cũng không phải là không có lý do.

Phong Phi Vân đi theo, cùng Dạ Tiêu Tương lần nữa đi tới bên bờ Tấn Hà, vẫn là chỗ tối qua, nhưng giờ phút này nơi này đã biến thành một mảnh cỏ lau.

Phong Phi Vân triển khai Phượng Hoàng Thiên Nhãn, xem xét không gian chung quanh, muốn xem xem có manh mối gì không, nhưng lại không có nửa phần kết quả.

Hắn lại nhẹ nhàng áp tai lên mặt đất lắng nghe, phát hiện những thanh âm kỳ quái trong lòng đất kia cũng đã biến mất không thấy gì nữa.

- Có phát hiện gì chưa?

Trong mắt Dạ Tiêu Tương lóe ra vẻ ôn nhu hỏi.

Phong Phi Vân đứng dậy, lắc đầu, ngay lúc này, ánh mắt của hắn ngưng tụ, dùng tay đào trên mặt đất, đào ra một cây "Kim Cương Xử" đã sắp gỉ thành vụn sắt ra từ trong đất bùn, Kim Cương Xử lộ ra tràn đầy vết rỉ màu vàng, đạo đạo Phật vân trên đó cũng đã trở nên mơ hồ không rõ, nhưng vẫn có thể loáng thoáng thấy rõ ba văn tự được khắc trên đó.

- Bỉ Khâu Am!

Đây là một kiện chuẩn linh khí, nhưng là linh khí bên trong đã xói mòn hầu như không còn, biến thành một khối sắt vụn.

- Đây là cái gì?

Dạ Tiêu Tương thấy Phong Phi Vân nhìn chằm chằm vào sắt vụn trong tay sững sờ liền tò mò hỏi.

Trong mắt Phong Phi Vân tràn đầy thần sắc không thể tin, nói:

- Đây là một kiện một kiện Phật môn pháp khí mà ba tăng nhân kia đã dùng vào buổi tối hôm qua, Kim Cương Xử.

- Không có khả năng, cây Kim Cương Xử trong tay ngươi ít nhất cũng đã chôn trong lòng đất mấy ngàn năm, sao có thể là pháp khí của ba tên hòa thượng Phật môn tối qua được?

Dạ Tiêu Tương nói.

Phong Phi Vân lắc đầu, nói:

- Không sai đâu, văn tự thường cách một đoạn thời gian sẽ phát sinh biến hóa, văn tự cách xa nhau mấy ngàn năm thì cũng đã hoàn toàn thay đổi, nhưng ngươi xem ba chữ trên Kim Cương Xử này rõ ràng là văn tự mà Thần Tấn vương triều sử dụng trong mấy chục năm gần đây.

Sau khi Dạ Tiêu Tương thấy được ba chữ "Bỉ Khâu Am" trên Kim Cương Xử liền lập tức trợn mắt há hốc mồm, thật giống như gặp chuyện bất khả tư nghị nhất trên đời này vậy.

Phong Phi Vân lợi dụng Tiểu Diễn chi thuật suy tính, lại từ trong lòng đất đào móc và dò xét, cũng không lâu lắm, lại đào móc ra một mặt Phật Kính, đây vốn là một kiện Bảo Khí, nhưng giờ đã mục nát một nửa, cơ hồ muốn biến thành đất bùn.

Phật Kính này cũng là một trong các pháp khí của ba tên hòa thượng tối qua.

Ba tên hòa thượng tối qua sau khi tiến nhập quỷ thôn đến cùng xảy ra chuyện gì, Phật môn pháp khí trên người bọn họ sao lại bị chôn ở lòng đất, hơn nữa còn bị chôn vùi trên mấy vạn năm?

- Thật sự là đạp mòn gót sắt không tìm được, được đến toàn bộ không phí chút công phu, rõ ràng lại tìm được ngươi, Phong Phi Vân, ta xem ngươi lần này chạy đi đâu?
— QUẢNG CÁO —