Linh Chu

Chương 686: Bắc minh phá thiên (1)



Đông Phương Kính Nguyệt vốn có ý định ra tay, nhưng bị Dạ Tiêu Tương đoạt trước một bước, hiện tại nàng buồn bực, trong mắt phượng đã ghi hận, nhìn Dạ Tiêu Tương càng khó chịu.

Oanh!

Trong không gian xuất hiện tiếng xé rách lớn, chấn động thiên địa, tóc của Phong Phi Vân như mây, giống như ma thần bay ra khỏi vết nứt không gian.

Tiếng tiêu của Dạ Tiêu Tương dừng lại, trong ánh mắt dễ thương mang theo thần sắc vui mừng khó che dấu được, hắn rốt cuộc đi ra, trốn ra khỏi "Địa ngục".

Khi tiếng tiêu dừng lại, đám người Lệnh Đông Lai cũng khôi phục linh khí trong người, nội tâm bọn họ chấn động không thôi, lúc này cả đám như bừng tỉnh, giờ phút này bọn họ càng hiểu rõ Dạ Tiêu Tương còn đáng sợ hơn cả Phong Phi Vân.

Tuy tu vị của nàng rất thấp, nhưng mà chỉ cần có ống tiêu trong tay, có thể làm cho đám vương giả trẻ tuổi mất đi sức chiến đấu.

Trước kia bọn họ chưa bao giờ nghĩ qua, một người co gái tao nhã, hiền lành dễ thân thiện và yếu ớt như thế, không ngờ chỉ một khúc tiêu đã làm cho bọn họ khó điều động linh khí và bổn mạng pháp khí.

- Nếu nữ nhân này đứng bên phía Phong Phi Vân, như vậy chúng ta không thể lưu mạng của nagnf được.

Lệnh Đông Lai nhíu mày, sát cơ nổi lên.

Nhưng mà bọn họ hiện tại còn có một đại địch, căn bản không thể chú ý tới Dạ Tiêu Tương.

Phong Phi Vân bị tam sinh hoa mang tới một nơi, cũng không phải địa ngục, nếu là địa ngục thì hắn căn bản không về được, dùng cảnh giới của hắn hiện tại thì cho dù có được thanh đồng cổ thuyền, căn bản không có khả năng thoát khỏi địa ngục.

Hắn bị mang tới một không gian "Bí cảnh" nhỏ hẹp.

Cùng loại với "Dị thú hồn cảnh" của Vạn Tượng Tháp, đây là không gian ổn định tồn tại trong khe hở không gian, nhưng mà "Dị thú hồn cảnh" chính là tiên hiền Vạn Tượng Tháp mở ra, thành lập trên trận pháp.

Mà Phong Phi Vân bị mang vào không gian bí cảnh này, bên trong căn bản không có trận pháp đi thông tới thế giới này, ngay cả tọa độ không gian cũng không có, toàn bộ hắn nhờ vào tiểu diễn thuật mới có thể suy tính ra địa điểm quay về.

Cộng thêm lực lượng thành đồng cổ thuyền, Phong Phi Vân miễn cưỡng trốn ra được.

Nểu đổi thành kẻ khác, không có vận khí tốt như thế, sẽ vĩnh viễn bị giam giữ bên trong, thẳng tới khi hóa thành xương khô.

Tóc Phong Phi Vân dựng đứng lên, lông mi ngạo nghễ, diêm vương tích lương tỏa hào quang màu đen, mang theo tà lực khiến người ta sợ hãi, giống như trên lưng cõng một con cự long màu đen.

Không có dùng lực lượng thanh đồng linh thuyền áp chế tà lực diêm vương tích lương.

Đùng đùng!

Trên lưng truyền ra âm thanh xương cốt di động, một lực lượng bàng bạc bao phủ toàn thân Phong Phi Vân.

Diêm vương tích lương vốn đại biểu cho "Lực lượng", giờ phút này lực lượng diêm vương tích lương sống lại, từ lưng phủ lên xương vai, sau đó là cả cánh tay.

Oanh!

Tóc dài Phong Phi Vân bay múa, ánh mắt như đèn pha, một chưởng đánh thẳng vào Lạc Đào, Lạc Đào vận dụng linh khí Hồng Nguyên Kim Tráo cũng bị đánh ngược trở về, đụng vào lưng Lạc Đào, kim tráo và thân thể rơi xuống đất.

Đây là lực lượng thế nào?

Ngay cả uy năng như linh khí cũng không ngăn cản được!

Oanh!

Chưởng thứ hai đã đánh xuống, chưởng ấn càng to lớn hơn, tà khí càng mạnh hơn trước, như muốn đánh chết vương giả trẻ tuổi này tại chỗ.

- Phục hổ bảo bình!

Lạc Đào cưỡng ép vận dụng tuyệt học đạo môn lần nữa, bảo bình lơ lửng trên đỉnh đầu, muốn ngăn cản một chưởng đáng sợ của Phong Phi Vân.

Phốc!

Phục hổ bảo bình vỡ vụn, hóa thành khí màu vàng.

Một chưởng của Phong Phi Vân đánh lên đỉnh đầu Lạc Đào, hai chân của vương giả trẻ tuổi này bị đánh gãy, thân thể quỳ xuống đất, lục phủ ngũ tạng trong người bị chấn nát, hóa thành bùn máu, con mắt, lỗ mũi, lỗ tai, miệng đều có máu tươi tuôn ra.

Hắn quỳ trên đất, sinh khí xói mòn không còn.

Một vương giả trẻ tuổi đã vẫn lạc.

Phốc!

Phong Phi Vân cũng phun một ngụm máu tươi, lực lượng diêm vương tích lương cắn trả làm hắn bị thương không nhẹ, hắn vội dàng dẫn động lực lượng thanh đồng cổ thuyền trấn áp lực lượng dương vương tích lương.

Tà khí trên người Phong Phi Vân biến mất theo.

Lực lượng vương giả trẻ tuổi cường đại như Lạc Đào, nếu Phong Phi Vân không liều mạng bị cắn trả, dẫn động lực lượng diêm vương tích lương, như vậy chưa chắc đánh chết hắn.

Phong Phi Vân vừa mới đột phá Thiên Mệnh nhị trọng mà thôi, chiến lực chân thật sàn sàn với vương giả trẻ tuổi, đương nhiên là dưới tình huống không cần thanh đồng cổ thuyền.

Trong rất nhiều người ở đây nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, yêu ma chi tử này, hắn thật sự trúng diêm vương hủ huyết sao?

Một đời vương giả trẻ tuổi cũng chết trong tay của hắn!

- Ngươi muốn làm gì?

Chân Phong Phi Vân đạp luân hồi, thân hình khẽ động ngăn trước mặt Lệnh Đông Lai!

Phong Phi Vân nhìn thấy Lệnh Đông Lai bay về phía Dạ Tiêu Tương, liền biết rõ hắn gây bất lợi cho Dạ Tiêu Tương!

Vừa rồi Phong Phi Vân bị nhốt trong bí cảnh, những người này muốn đưa hắn vào chỗ chết, nếu không có tiếng tiêu của Dạ Tiêu Tương ngăn cản, nói không chừng Phong Phi Vân bị bọn này liên thủ đánh chết, chôn xương trong thế giới khác.

Đối mặt với người thông minh và cẩn thận như Lệnh Đông Lai, tự nhiên nhìn ra uy hiếp từ Dạ Tiêu Tương còn lớn hơn cả Phong Phi Vân.

Hắn muốn trừ bỏ đầu tiên chính là Dạ Tiêu Tương.

Lệnh Đông Lai vui vẻ, nói:

- Yêu ma chi tử, thanh danh của ngươi quá xấu, Dạ Tiêu Tương là tiên tử trong lòng mọi người, nàng đi lại với ngươi quá lâu, danh dự của nàng bị tổn hại, tin tưởng ngươi cũng không muốn nhìn thấy a? Dạ Tiêu Tương, theo ta rời đi! Lệnh Đông Lai ta dùng nhân cách bảo đảm, nhất định sẽ đưa ngươi an toàn trở về Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu!

Dạ Tiêu Tương cằm lấy tiêu trúc, tư thế oai hùng động lòng người, đứng sau lưng Phong Phi Vân, trong thời gian ngắn không biết lựa chọn thế nào.

- Nàng không thể đi cùng ngươi.

Phong Phi Vân nắm chặt tay Dạ Tiêu Tương, không cho nàng đi.

Dạ Tiêu Tương cảm nhận sát ý nhàn nhạt trên người Lệnh Đông Lai, nhưng mà Phong Phi Vân lại cảm nhận được, nếu giao Dạ Tiêu Tương cho hắn, hắn chắc chắn sẽ nửa đường giết nàng.

Lệnh Đông Lai dùng cái gọi là nhân cách bảo đảm cũng chỉ là một câu nói, đến lúc đó nếu như hắn thật giết Dạ Tiêu Tương, hoàn toàn có thể vu oan cho Phong Phi Vân, loại chuyện này Phong Phi Vân làm sao để nó xảy ra?

- Dạ đại gia chính là nữ thần trong lòng chúng ta, Phong Phi Vân giam cầm tự do của nàng, muốn là địch với tất cả chúng ta sao?

Lệnh Đông Lai quát lớn, thần sắc xúc động tức giận.

Hắn vừa nói như thế, lập tức chụp mũ cho Phong Phi Vân.

Một đám tuấn tài trẻ tuổi nơi đây ít nhất có hơn năm mươi người, trong đó có không ít là bá chủ trẻ tuổi và nhân vật cấp vương giả.

Những người này thuộc về một hệ cũng không nhiều, đại đa số không có thù oán với Phong Phi Vân.

Nhưng mà những người này hơn phân nửa mê Dạ Tiêu Tương, có chút người muốn nghĩ cách cứu viện nàng, câu này đã lập tức làm cho nhiều người tức giận, đều xem Phong Phi Vân là địch, sát khí bao phủ lên người Phong Phi Vân.
— QUẢNG CÁO —