Linh Chu

Chương 766: Hồng Nhan rất tức giận (1)



Ngươi vì sao lại nói với ta những lời này?

Phong Phi Vân cười nói, hắn cũng không cho rằng mình cùng Đông Phương tiểu nữu này có giao tình rất tốt.

Đông Phương Kính Nguyệt nói:

- Thiên hạ đại loạn, ngắn thì một năm, lâu thì ba năm, Thần Tấn vương triều nhất định phải tang bại, Ngân Câu phiệt chúng ta cũng không yên ổn, cho nên ta phụng mệnh phiệt chủ, muốn đến hỏi ngươi trước một chút, ngươi muốn ai trở thành thái tử.

Nếu là lúc trước, Phong Phi Vân tự nhiên không có tư cách biết rõ những chuyện này, càng không có tư cách khiến phiệt chủ Ngân Câu phiệt đến hỏi ý kiến hắn, nhưng nhưng bây giờ lại khác, trong tay Phong Phi Vân đang nắm giữ lấy mạch máu lực lượng thiên hạ.

- Cái này...

Phong Phi Vân cười cười, cũng không trả lời, nói:

- Vậy Ngân Câu phiệt các ngươi muốn ai trở thành thái tử.

Đông Phương Kính Nguyệt liếc Phong Phi Vân, nói:

- Loại chuyện này chỉ có phiệt chủ mới biết, ta cũng không biết được.

Tin ngươi mới là lạ.

Ngươi nếu không biết, Ngân Câu phiệt chủ sao lại phái ngươi đến hỏi thăm chuyện trọng yếu như vậy chứ.

Việc này quan hệ quá trọng đại, không cẩn thận ngay cả tính mạng cũng tiêu đời, Phong Phi Vân cũng sẽ không đơn giản nói với nàng, theo hắn thấy thì Đông Phương tiểu nữu này cũng không đáng tin, nếu bị nàng bán rẻ, chết như thế nào cũng không biết.

Phải nói là trong tiềm thức Phong Phi Vân luôn có địch ý với nàng.

Phong Phi Vân cười nói:

- Cái này sao, ta còn đang suy nghĩ... Hừ, người phương nào nhiễu ta và Đông Phương cô nương không lâu tịch đạn.

Một cổ thần thức khổng lồ xâm nhập, cổ thần thức này không chỉ cường đại, hơn nữa thập phần mịt mờ, người bình thường căn bản không thể nhận ra, nhưng lại bị Phong Phi Vân thấm nhuần.

Có người muốn dòm nghe bọn hắn đàm luận, đối phương chính là tuyệt đỉnh cao thủ.

Oanh.

Trên đỉnh đầu Phong Phi Vân phóng ra bốn mươi đạo thần thức, đón đầu đánh ra khiến đối phương vội vàng thu liễm thần thức.

Ngay sau đó, Phong Phi Vân trực tiếp phá tan cung điện, dáng người to lớn cao ngạo đứng trên Lưu Ly Cung Điện, khí phách lộ ra ngoài, như Thiên Vương lâm trần, lấy ra Thần Vương Lệnh đen kịt, điều động lực lượng của lịch đại Thần Vương, vung lên bên ngoài thiên mạc.

Hôm nay Phong Phi Vân đã là chủ nhân Thần Vương Lệnh, có thể điều động lực lượng của lịch đại Thần Vương cho mình dùng.

Ầm ầm.

Bảy tôn Thần Vương hư ảnh từ trên trời giáng xuống, mỗi một Thần Vương hư ảnh đều cao trăm trượng, vàng chói, đỉnh thiên lập địa, một cổ lực lượng tuôn trào mãnh liệt lan ra ngoài.

- Ah...

Trong bóng tối, truyền đến một tiếng hét thảm, một vị siêu cấp cường giả Thiên Mệnh đệ ngũ trọng thân thể bị Thần Vương Lệnh đánh thành mảnh vỡ, hóa thành một mảnh huyết thác, từ phía trên rơi xuống.

Trăng, trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Phong Phi Vân cầm trong tay Thần Vương Lệnh, đứng thẳng tắp trên đỉnh cung điện, một cổ lực lượng ánh vàng rực rỡ chảy về lại trong lệnh bài màu đen, cổ ngạo khí trên người hắn vẫn không mất, chấn nhiếp tại chỗ.

Thân thể XÍU... UU! bay ra ngoài, như một đạo mị ảnh, rơi xuống chỗ vị siêu cấp cường giả Thiên Mệnh đệ ngũ trọng kia vẫn lạc, nơi này huyết khí hùng hậu, không khí cực nóng, mặt đất hóa đất khô cằn.

- Đến cùng là người thế lực nào, rõ ràng chút manh mối cũng không lưu lại, xem ra là có chuẩn bị mà đến.

Phong Phi Vân thu hồi Thần Vương Lệnh, sau đó bay trở về Tuyệt Sắc Lâu, một lần nữa rơi xuống trên tòa cung điện kia, sau đó quay về lại bên trọng.

Xa xa những tuổi trẻ tài tuấn kia cả đám đều bị chấn nhiếp, lực lượng của Thần Vương Lệnh thật sự quá đáng sợ, ngay cả một vị tu sĩ Thiên Mệnh đệ ngũ trọng cũng bị đánh chết, ở đây ngoại trừ số ít mấy người ra, những người khác đều biến sắc.

Phong Phi Vân quay về trong cung điện, phát hiện Đông Phương Kính Nguyệt vẫn đứng ở chính giữa, dáng người thướt tha, da ngọc như tuyết, tuyệt đại giai nhân, tay nàng ôm tỳ bà, như Quảng Hàn Tiên Tử, thản nhiên nói:

- Chết rồi?

- Chết rồi.

Ánh mắt Phong Phi Vân thoáng nhìn qua mặt đất, bức "Quần Long Phệ Thiên Đồ" kia đã bị nàng xóa đi, biến thành một mảnh vôi.

Ba mươi hai cái tên trên "Quần Long Phệ Thiên Đồ" đã in sâu trong đầu Phong Phi Vân, sau này nếu gặp được những người này, cũng sẽ lưu tâm hơn một chút.

Đông Phương Kính Nguyệt đôi mắt dễ thương chờ mong, nói:

- Muốn điều động Thần Vương lực lượng trong Thần Vương Lệnh cũng không phải một chuyện dễ dàng, cần thần thức khổng lồ để chèo chống, dùng tu vị hiện giờ của ngươi, một ngày có thể sử dụng mấy chiêu?

- Cái này. . . Ta cũng không biết.

Phong Phi Vân tự nhiên không có khả năng nói việc trọng yếu như thế cho nàng biết, đối với nàng cực kỳ cảnh giác.

Phong Phi Vân có được bốn mươi đạo thần thức, thần thức cường đại vượt xa tu sĩ cùng cảnh giới, người bình thường căn bản không đoán ra được trong một ngày hắn có thể điều đông bao nhiêu Thần Vương chi lực.

- Cẩn thận là chuyện tốt.

Đông Phương Kính Nguyệt có chút liếc Phong Phi Vân, biết rõ Phong Phi Vân là không muốn nói cho nàng biết, tiếp theo lại nói:

- Ngươi có được Thần Vương Lệnh với tư cách làm chỗ dựa, Bắc Minh Phá Thiên, Long Thần Nhai bọn hắn cũng có chỗ dựa của mình, nếu quá mức tự cao, chỉ sẽ sinh tử đạo tiêu, không lâu tịch đạn hôm nay đến đây thôi, ngày khác ta tất nhiên sẽ lại đến Thần Vương phủ.

Đông Phương Kính Nguyệt cao ngạo mà trang nhã, trong lúc nói chuyện lộ ra một cổ khí chất không giống người thường, nam tử bình thường ở trước mặt nàng ngay cả đầu cũng chưa hẳn ngẩng lên được.

- Đông Phương tiểu nữu này tựa hồ trở nên có chút không giống với lúc trước.

Phong Phi Vân nhẹ nhàng sờ lên cái cằm.

Đông Phương Kính Nguyệt đi tới cửa cung điện, bỗng nhiên dừng bước, cũng không quay người, nói:

- Sau lưng Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu chính là Tà Đạo thánh địa Phổ Đà Sơn, Phổ Đà Sơn nếu muốn tìm một người, cho dù người này bị vùi trong lòng đất, cũng sẽ bị đào ra, nói đến thế thôi, ngươi tự giải quyết cho tốt.

Nàng. . . Phong Phi Vân thở một hơi thật sâu, Đông Phương tiểu nữu này càng lúc càng thâm bất khả trắc rồi, nàng nhất định đã nhận ra Dạ Tiêu Tương đang ẩn thân trong tòa cung điện này nên mới có thể nói ra những lời này, đây là đang nhắc nhở Phong Phi Vân mau đưa Dạ Tiêu Tương đi, bằng không sẽ chọc lấy đại họa.

Lão tử sợ sao.

Phong Phi Vân lộ vẻ khinh thường, không chút úy kỵ Phổ Đà Sơn.

Dạ Tiêu Tương chính là cây hái tiền của Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu, Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu tất nhiên sẽ vận dụng tất cả lực lượng bắt nàng về, cuối cùng nhất định sẽ kinh động lực lượng Phổ Đà Sơn, mặc dù nàng ẩn thân trong Tuyệt Sắc Lâu cũng không cách nào may mắn thoát khỏi.

- Nhất định phải mang nàng về Thần Vương phủ, bằng không nếu để cho những cường giả Tà Đạo kia tìm được Tuyệt Sắc Lâu, Tuyệt Sắc Lâu rất có thể sẽ nối gót Cực Lạc Hoa Cung, hóa thành một mảnh phế tích, chỉ có lực lượng Thần Vương phủ mới có thể bảo trụ được Dạ Tiêu Tương.

Phong Phi Vân sắc mặt thâm trầm.

Két...

Đại môn cung điện mở ra, Đông Phương Kính Nguyệt linh động như linh điệp, dẫn đầu đi ra trước, sâu kín thở dài:

- Thần Vương đại nhân tạo nghệ âm luật cao tuyệt, Đông Phương Kính Nguyệt mặc cảm, thua lưỡng trù, đã không còn mặt mũi nào lưu lại nữa, ta xin quay về Long Hồ trước.
— QUẢNG CÁO —