Linh Chu

Chương 779: Giết (1)



Cũng quá bưu hãn rồi, người này thật đúng là một mãnh nhân, rõ ràng dám đuổi giết con trai trưởng Thái Tế, treo xác ở cửa lớn, phần khí phách này khiến nhân tâm sục sôi a.

Phong Phi Vân đuổi về phía Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu, rất sợ hãi Đấu Chiến Thiên Hầu sau khi san Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu thành bình địa lại dẫn Thần Vũ quân đi đánh Thái Tế phủ, dùng tính tình của vị mãnh nhân này, chuyện như vậy, cũng không phải không thể làm.

Phong Phi Vân tuy rằng cũng không thích Bắc Minh Mặc Thủ, nhưng lúc này tuyệt đối chưa thể đụng vào hắn, hơn nữa thực lực Thái Tế phủ cũng vô cùng cường hoành, nếu liều mạng, chỉ sẽ lưỡng bại câu thương, sẽ bị người khác kiếm tiện nghi, hơn nữa thế cục Thần Đô nhất định không khống chế được, đó cũng không phải là kết quả mà Phong Phi Vân muốn thấy.

Trữ Phong Tiên và Đại Di Lặc liếc nhau một cái, biến thành hai đạo cầu vồng, đi theo sau lưng Phong Phi Vân.

Ầm ầm.

Ngàn vạn Thần Vũ quân bao vây toàn bộ Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu, tổng cộng vây quanh mười tám tầng, người ta tấp nập, quả thực như biến nơi này thành một chiến trường to lớn.

Tất cả kiến trúc phạm vi hai trăm dặm quanh Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu đều bị tám vạn chiếc chiến xa san thành bình địa, vô số tu sĩ đều chạy thục mang ra xa, rất nhiều người sợ tới mức hai chân như nhũn ra, chưa từng thấy qua trận thế lớn như thế.

- Giết, giết, giết.

Hơn một ngàn vạn Thần Vũ quân đồng thời hò hét, bộc phát ra thanh âm rung trời động địa, kích động đất thạch bay lên, Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu bị vây quanh ở chính giữa quả thực giống như một chiếc thuyền lá nhỏ trên biển, tùy thời đều có thể bị sóng biển nhấn chìm.

Một mặt đại kỳ cắm trên cửa lớn, đón gió mà bay, phát ra thanh âm phần phật, khiến những tu sĩ và thanh nhã nhân trong Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu sợ tới mức phát run.

Đây là sát ý và chiến ý của Thần Vũ quân, ngưng tụ một chi quân đội chiến hồn, căn bản không phải khí thế của cường giả tu tiên có thể sánh bằng, người bình thường đối mặt trận thế như vậy, sẽ trực tiếp bị sợ đến vỡ mật.

Hôm nay đúng là "Hoa đế phong quan thi đấu", Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu đang bố trí lấy phác ngọc hoa thai, những nô lệ và bọn nha hoàn kia đều giống trống khua chiêng bố trí lấy hội trường thi đấu, căn bản không ngờ tới sẽ xảy ra biến cố lớn như vậy.

Ngoài đại môn Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu có bố trí "Cửu Đại Thiên Huyền Trận", có thể ngăn cản một kích toàn lực của cường giả cấp bậc cự phách, nhưng giờ phút này cũng đã sụp đổ, biến thành phế tích.

Trận pháp bị một mặt chiến kỳ đè nát, đại môn trực tiếp bị nứt thành hai nửa, mặt đất cũng nứt ra một đạo khe hở, lan vào trong Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu.

Cao tầng Thiên Kim Nhất Tiếu Lâug bị nhao nhao kinh động, cả đám đều kinh ngạc không hiểu, tất cả mọi chuyện xảy ra hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của bọn hắn.

- Thần Vũ quân nhập thành.

- Phong Phi Vân giết đến.

- Thái Tế đại nhân không phải nói Thần Vũ quân tuyệt đối không có khả năng vào thành sao, đây là có chuyện gì.

... ...

...

Phong Phi Vân mặc thiết khải, bao trùm toàn thân, trên vai khiêng một thanh đại đao:

- Sau hôm nay, Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu, liền biến mất khỏi Thần Đô.

- Lớn mật, nếu ai dám tiến lên trước một bước, sẽ phải máu tươi ba thước.

Trong Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu bay ra một đạo thân ảnh hơi có vẻ thương lão, đỉnh đầu kim quan, thân thể khô gầy, trên đỉnh đầu lao ra một mảnh thần hồn khí tượng.

Chính là một cường giả cấp bậc nửa bước cự phách, tên là Lục Vân, hắn lỗi lạc đứng trên tường cổ cao ngất, uy nghiêm túc mục nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân đứng ở trước nhất.

- Cạc cạc, không biết sống chết.

Sau lưng Phong Phi Vân có một đạo bóng đen bay vút ra ngoài, chính là một nhân vật cấp bậc cự phách.

Đây là một vị tiền bối của Binh Tiển thi động, vừa vặn dừng lại ở Thần Đô, bị Phong Phi Vân mời đến trợ trận.

Hoắc Tâm Bệnh mặc một bộ thiết y cản thi bào, trên mặt mang dáng cười âm trầm, vươn người bay lên, trong tay đánh ra một đạo ô quang, vầng sáng vô cùng khiếp người.

Ầm ầm.

Một tấm thi phù nhô lên cao rơi xuống, đánh lên đỉnh đầu Lục Vân, trực tiếp đánh cho vị nửa bước cự phách này bay ra khỏi đầu tường, trên người máu tươi đầm đìa, đã chịu trọng thương.

Đây là công kích của cường giả cấp bậc cự phách, chỉ một kích đã đánh nát mất chục tòa trận pháp phòng ngự trong Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu, có ba tòa ngọc điện cổ xưa bị áp sập, có trên trăm tên tu sĩ tu vị khá thấp mất mạng tại chỗ.

Lục Vân trúng phải công kích của cự phách, trong lòng chấn nhiếp, lập tức chạy thục mạng vào chỗ sâu trong Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu.

Hoắc Tâm Bệnh cởi xuống cản thi bào trên người, trực tiếp ném bay ra ngoài, biến thành một cái túi tử vong bao trùm màn trời, chụp Lục Vân về, thu vào trong cản thi bào, bị hắn cầm trong tay.

Cản thi bào tựa như một cái túi sắt, bị Hoắc Tâm Bệnh nắm trong tay, không ngừng giãy dụa lên, bên trong truyện đến tiếng kêu thảm thiết tê tâm phế liệt của Lục Vân.

- Cạc cạc! Một vị nửa bước cự phách, đủ để tế luyện thành một chiến thi cường đại rồi.

Trong đôi mắt Hoắc Tâm Bệnh mang theo lãnh mang, phát ra tiếng kêu như Âm Thi lão quỷ.

Nếu vào lúc bình thường, mặc dù tu vị Hoắc Tâm Bệnh cao hơn đối phương cũng không dám tùy tiện săn giết tu sĩ cấp bậc nửa bước cự phách, tế luyện chiến thi, dù sao đây là chuyện sẽ kích thích công phẫn, có khả năng khiến hai thế lực đại chiến.

Nhưng hôm nay lại khác, sau lưng có Thần Vương làm chỗ dựa, hắn có thể yên tâm can đảm giết người luyện thi, hậu quả do một mình Phong Phi Vân gánh chịu, hắn có gì phải cố kỵ nữa.

Hoắc Tâm Bệnh triệt để trấn áp Lục Vân, biến thành một cỗ thây khô màu đen, đổ ra khỏi cản thi bào, đối với người khác mà nói cái này chẳng có tác dụng gì, nhưng đối với cản thi nhân mà nói, đây chính là vật báu vô giá.

- Còn ai muốn đánh một trận với lão phu nữa không, lão phu hôm nay đang muốn giết cho thống khoái đây.

Hoắc Tâm Bệnh rống to lên với bên trong Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu.

Ầm ầm.

Một mảnh mây mù màu vàng từ bên trong Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu lan ra.

Một bàn tay cực lớn từ trong đám mây mù màu vàng duỗi ra, đánh xuống đỉnh đầu Hoắc Tâm Bệnh.

Cường giả cấp bậc cự phách trong Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu xuất thủ, lực lượng thập phần đáng sợ, chấn khiến không khí rung rung.

Hoắc Tâm Bệnh không chỉ không sợ, ngược lại cười lớn một tiếng, chủ động nghênh giết lên, đánh ra cản thi thần pháp, lòng đất đất tầng vỡ ra, có ba bộ Thi Vương cấp bậc cự phách từ dưới nền đất chui lên.

Ba bộ Thi Vươn kia được tế luyện cứng rắn như thần thiết, trong đôi mắt phảng phất khảm nạm lấy lôi cầu, mà ngay cả hàm răng và móng tay cũng lóe ra hào quang kim loại.

Hoắc Tâm Bệnh mang theo ba tôn Thi Vương giết ra ngoài, cùng vị cự phách Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu kia đại chiến, đánh cho kinh thiên động địa, thi khiếu phong tru.

PHỐC.

Cuối cùng ba tôn Thi Vương trấn áp được vị cự phách kia, đánh bay đi ra ngoài, miệng phun máu tươi, huyết dịch thiêu đốt trong không khí, tựa như một mảnh sóng lửa, Hoắc Tâm Bệnh tế ra Cản thi bào bao lấy vị cự phách kia, muốn trấn áp lấy hắn.
— QUẢNG CÁO —