Linh Chu

Chương 837: Phủ thái sư mất trộm



Những đan tỉnh này chỉ có thể luyện chế đan dược dưới tam phẩm, luyện chế linh đan ngoài tam phẩm cần phải chú ý nhiều, cần linh dược rườm rà, thời gian và hỏa hầu phải nắm giữ tinh chuẩn, hoàn toàn không thể sai lầm nửa phần.

Phương pháp tế luyện linh đan dưới tam phẩm có thể đối với Phong Phi Vân mà nói thoải mái, nhưng mà linh đan ngoài tam phẩm rất ẩn giấu, đối với bất kỳ người nào cũng không lộ ra được.

Tuy phủ thái sư nhìn như đạo quan, nhưng mà bên trong không nhỏ, có rất nhiều quỳnh lâu luyện đan, còn có vọng tinh đài cao vượt mây, một ít cấm địa mây khói mờ ảo, thẳng tới khi Phong Phi Vân đi dạo một ngài cũng không có gặp được thái sư.

- Thực không dám đấu diếm bổn vương lần này đi tới phủ thái sư, là muốn tìm kiếm một ít linh dược hiếm thấy, nguyện ý ra giá cao mua sắm.

Phong Phi Vân thật sự không muốn trì hoãn thêm nữa.

Lăng Vân cười nói:

- Thần vương đại nhân không cần khách khí, phủ thái sư linh dược rất nhiều, trừ một ít linh dược cực kỳ trân quý, linh dược trong phủ thái sư ta có thể tùy ý phân phối.

Phong Phi Vân lấy một danh sách mười loại linh dược ra.

Mười tám loại chủ dược luyện chế Thiên Tủy Đan, ở trong Ngân Câu phiệt đã tìm được tám loại, chỉ kém mười loại đều là linh dược cực kỳ trân quý, thậm chí có chút ít không có ghi lại trong sách cổ.

Linh dược mà Ngân Câu phiệt đều không có, Phong Phi Vân cũng không ôm bao nhiêu hy vọng có thể tìm được trong phủ thái sư, nhưng mà hắn lại không thể không đến, dù nhiều ra một loại linh dược thì phẩm chất Thiên Tủy Đan có thể tăng lên rất nhiều.

Lăng Vân vốn còn khoan thai tự đắc, nhưng mà tiếp nhận tờ giấy trắng trong tay Phong Phi Vân, vừa nhìn tên linh dược trên giấy thì nhức đầu, trên trán đầy mồ hôi.

Tên linh dược phía trên hắn nghe qua năm loại, còn có năm loại ngay cả tên cũng chưa nghe qua, mặc dù hắn nghe nói qua tên năm loại linh dược đều là hiếm thấy trên đời, chỉ ghi lại trong bản chép tay đại luyện đan sư, hơn nữa phần lớn đều là dược liệu luyện chế đan dược tứ phẩm, ngũ phẩm, vô cùng trân quý.

- Hồi bẩm thần vương đại nhân, mười loại linh dược trên đây vô cùng hiếm thấy, trong phủ thái sư cũng chỉ có hai loại.

Lăng Vân nhíu mày càng chặt.

Phong Phi Vân vui vẻ, nói:

- Hai loại nào?

- Ô Thủ Long, Kỳ Ba Hoa.

Ô Thủ Long là hà thủ ô hình rồng.

Kỳ Ba Hoa là đóa hoa sinh trưởng trên đỉnh đầu xà vương.

Hơn nữa nếu muốn trở thành chủ dược của Thiên Tủy Đan cần thời gian ít nhất năm ngàn năm, hấp thu đủ nhiều thiên địa linh tính, dược lực của chúng khi đó mới đạt tới yêu cầu.

Nếu có thể có được "Ô Thủ Long" cùng "Kỳ Ba Hoa" luyện chế Thiên Tủy Đan thì đã có được mười loại, lại các linh dược khác thay thế tám loại linh dược kia, có thể luyện chế thành đan, tuy dược hiệu chính thức kém xa Thiên Tủy Đan chân chính, nhưng đủ chèo chống Phong Phi Vân trong thời gian ngắn đột phá cảnh giới.

- Thỉnh Lăng Vân huynh bán hai loại linh dược này cho bổn vương, giá tiền không thành vấn đề.

Phong Phi Vân nói.

Lăng Vân lắc đầu, xin lỗi nói:

- Đây không phải vấn đề giá tiền, mà là hai chủng linh dược này là linh dược gia sư trân tàng, trong đó Ô Thủ Long đã sáu ngàn năm, long lân đã mọc ra, Kỳ Ba Hoa đã có bốn ngàn năm, ngay cả xà vương cũng đã chết đi, nhưng mà Kỳ Ba Hoa vẫn sinh trưởng trên đỉnh đầu xà vương, gia sư mỗi tháng đều đích thân dùng linh tuyền hàm dưỡng, chỉ sợ Kỳ Ba Hoa héo rũ, gia sư xem hai loại linh dược này như cốt nhục của mình, đừng nói là ta không dám bán cho thần vương, cho dù thần vương mở miệng thì gia sư cũng khống đáp ứng đâu.

- Như vậy ah.

Phong Phi Vân nói:

- Thái sư đại nhân xem trọng hai loại linh dược này như thế, vậy khẳng định là gieo trồng tại nơi linh dược nồng nặc nhất.

- Đó là tự nhiên, vẫn gieo trồng trong Thanh Vân Đầm, là nơi gần nơi ở của gia sư...

Lăng Vân lúc này im miệng lại, hắn biết mình nói sai.

- Thanh Vân Đầm.

Phong Phi Vân thấp giọng niệm một câu, ánh mắt lộ ra thần thái kỳ quái, sau đó cười nói:

- Nếu hai chủng linh dược này vô cùng hiếm thấy, lại là vật âu yếm của thái sư, bổn vương tự nhiên không đoạt chỗ yêu thích của người ta, cáo từ.

Nói xong lời này Phong Phi Vân trực tiếp thẳng rời đi.

- Tuổi còn trẻ có thể ngồi lên vị trí thần vương, quả nhiên không giống bình thường.

Lăng Vân nhìn qua bóng lưng Phong Phi Vân rời đi tiêu sái như thế, tròng mắt hơi híp lại, gọi một dược đồng, nói:

- Đi thông tri cho ngũ sư huynh đang bế quan trùng kích cự phách, bảo hắn đêm nay tiến tới Thanh Vân Đầm thủ hộ.

Dược đồng ngầm hiểu rời đi, đi vào trong phủ thái sư.

Lăng Vân có thể trở thành người phụ trách công việc ở phủ thái sư, bổn sự nhìn người vẫn có, Phong Phi Vân là một người nào, cả tu tiên giới đều biết, hôm nay hắn rời đi sảng khoái như thế nhất định không đơn giản như vậy, Lăng Vân phải bố trí nhiều hơn, không dám có sơ suất gì.

Nhưng mà phủ thái sư vẫn mất trộm, linh dược gieo trồng trong Thanh Vân Đầm không chỉ có "Ô Thủ Long" cùng "Kỳ Ba Hoa", ngay cả hơn mười loại linh dược vô cùng trân quý cũng biến mất, những linh dược này đều ngoài năm ngàn năm, mỗi một cây đều giá trị liên thành.

Ngũ sư huynh tu vị nửa bước cự phách "Mất ngủ", hoàn toàn không có chợp mắt, hắn vẫn thủ hộ bên cạnh đầm nước, nhưng mà hắn vẫn như trước trơ mắt nhìn linh dược biến mất trước mặt mình, ngay cả rễ linh dược cũng không lưu lại mtooj đoạn.

Nghe tin tức này Lăng Vân phun máu ngất đi, hai dược mang hắn về phòng.

Phủ thần vương.

Phong Phi Vân đang ngồi trong đại viện uống trà, chung quanh có mười tám thái giám và tám cung nữ hầu hạ, ngược lại có vài phần khí khái thần vương.

Phong Phi Vân đã chờ cả buổi sáng, hắn đang chờ một người.

Ánh mắt nâng lên nhìn qua mặt trời trên cao, trong lòng hồ nghi, Tất Trữ Suất thằng này thật không đáng tin cậy, tại sao lâu như thế cũng còn không có trở về, nếu bị người phủ thái sư bắt được, dùng tính cách nhát gan của hắn, nhất định sẽ khai ta ra, khi đó ta cũng chỉ đánh chết không nhận mà thôi.

Đúng lúc này chớp mũi Phong Phi Vân động động, nghe hương thơm mê người.

Ánh mắt Phong Phi nhìn qua bốn phía, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên bát trà sứ hai cái, nói:

- Các ngươi đều đi xuống đi.

Những thái giám cùng cung nữ hành lễ sau đó rút đi, không nói câu dư thừa nào cả.

Phong Phi Vân bưng chén trà lên hớp một ngụm, đặt tới bên miệng, mỉm cười nói:

- Hồng Nhan nhi, đi ra đi.

Trong không khí truyền ra một tia chấn động, hiện ra bóng người yểu điệu, bóng người ngưng tụ thật nhanh chóng, biến thành một nữ tử áo trắng, mái tóc đen nhánh rủ xuống, hai mắt như trăng sáng, thân ảnh hoàn mỹ tới tận cùng.

Nam Cung Hồng Nhan nghiêng người đứng đó, nói:

- Ta mặc ẩn tằm sa la, ngăn cách tất cả khí tức, ngay cả cự phách cũng không thể phát hiện ra khí tức của ta, ngươi làm sao phát hiện ra ta?

Phong Phi Vân cười nói:

- Nếu ngươi không cố ý lộ ra một tia khí tức, ta làm sao phát hiện ra ngươi được?
— QUẢNG CÁO —