Linh Chu

Chương 854: Thiên tài vẫn lạc



Lão giả áo đen giọng lạnh lùng, căn bản không nghĩ tới một Phong Phi Vân lại làm hắn tổn thất thảm trọng như vậy, chết một cự phách, năm nửa bước cự phách, hắn không biết nên trở về gặp cung chủ thế nào.

Không thể lại chết thêm.

Long Thần Nhai hiểu rõ nội tình phủ thần vương hơn bất cứ kẻ nào, một khi "nội tình" phát hiện phủ thần vương sinh ra biến cố, chắc chắn sẽ chạy tới cứu viện, như vậy có thể dễ dàng thất bại trong gang tấc.

- Điều động Hỏa Thần doanh, cần phải trong một phút đồng hồ bao quanh phủ thần vương, luyện hóa mọi thứ thành dòng sông nham thạch nóng chảy.

Long Thần Nhai đưa ra mệnh lệnh cuối cùng.

Lão giả áo đen này hai mắt tỏa sáng, đã sớm nghe nói Bắc Minh phiệt "Năm đại thần doanh", cường đại nhất chính là Hỏa Thần doanh.

Năm đại thần doanh của Bắc Minh phiệt thần bí nhất, cũng là lực lượng cường đại nhất, từ khi Bắc Minh phiệt ra đời, năm đại thần doanh đã tồn tại.

Năm đại thần doanh này cũng gắn liền với lịch sử Bắc Minh phiệt, một ít thế lực tu tiên cường đại đều có ghi trong sách cổ, nhưng chỉ là vụn vặt, rất nhiều người cho rằng đây chỉ là đồn đãi.

Nghe đồn trong năm đại thần doanh tụ tập cường giả tu tiên cường đại mà Bắc Minh phiệt tìm kiếm ở các nơi, chỉ có đạt tới nửa bước cự phách mới có thể tiến vào năm đại thần doanh.

Mỗi thống lĩnh một doanh đều là cự phách siêu cấp cường giả, chiến lực xưng vương, mà nhân số mỗi doanh không vượt qua trăm người, là cường giả chân chính.

Lực lượng cường đại nhất Bắc Minh phiệt, năm ngọn núi lớn thủ hộ Bắc Minh phiệt, tự nhiên vô cùng khủng bố.

Hỏa Thần doanh xuất thế, có thể luyện hóa thiên địa.

...

Phong Phi Vân đang đứng trong phế tích, toàn thân đều là máu tươi, áo bào đã sớm nhuộm đỏ, gương mặt đầy huyết châu, nhưng mà không sợ hãi, chiến khí tung hoành.

Xa xa có bóng đen ẻo lả giống như quỷ hồn tung bay.

Đây đương nhiên không phải là quỷ hồn, là sát thủ Thái Thượng Đoạt Mệnh Cung và tử sĩ Bắc Minh phiệt.

Bọn họ cũng không dám tiến lên, người chết trong tay Phong Phi Vân thật sự quá nhiều, nếu không phải thi thể đám người kia chết đi bị kịch độc hòa tan, chỉ sợ thi thể đã đủ xếp thành núi nhỏ.

Tu vị thấp sợ hãi Thiên Tủy Binh Đảm trong tay Phong Phi Vân.

Tu vị cao sợ Phong Phi Vân dẫn động ấn ký thần vương.

Đây là một người trẻ tuổi, nói cho đúng là sát thủ trẻ tuổi, ăn mặc chán nản, trong tay cầm thanh đao rỉ sét.

Đỗ Thủ Cao.

Đây là sát thủ mạnh nhất thế hệ trẻ, xếp thứ năm Hạ Sử Thi Thiên Tài Bảng, Đỗ Thủ Cao.

Hắn bình thản tựu nhiên, trên người không có một tia sát khí, nhưng mà hắn đi tới lại cho người ta cảm giác băng hàn thấu xương, sát khí đã luyện hóa vào trong người của hắn.

- Nếu tìm đao giết người, liền tìm Đỗ Thủ Cao!

Phong Phi Vân nói ra.

Phong Phi Vân xem ra, Đỗ Thủ Cao căn bản không giống sát thủ, bởi vì không có sát thủ nào ra tay giết người chính diện, cũng không có sat thủ nào dám không cố kỵ lộ mặt ra ngoài, càng không có sát thủ nào xuất ra một đao giết người.

Nếu một đao mà đối phương chưa chết, hắn sẽ không xuất đao thứ hai.

Cho dù hắn là sát thủ cũng là sát thủ có nguyên tắc, sát thủ quang minh lỗi lạc.

Chuyện này chính là hắn rất tự tin vào mình, nhưng mà người như thế căn bản không thích hợp làm sat thủ, sát thủ như vậy tuyệt đối sống không lâu.

Đỗ Thủ Cao đứng đối diện Phong Phi Vân, cách hơn mười trượng, hắn đứng lại, ánh mắt như kiếm nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân không nháy mắt, khí tức toàn thân thu liễm lại, hắn giống như một người bình thường, nói:

- Đây là lần thứ ba giết người.

Hắn vẫn chất phác tự nhiên, nhưng mà Phong Phi Vân vẫn cảm nhận trong thân thể hắn ẩn chứa sức bật không gí ánh kịp, một khi ra tay không ai có thể đoán trước được, thể hiện uy năng cực kỳ đáng sợ.

- Ngươi không giết ta nổi.

Phong Phi Vân vẫn tự tin vào chính mình.

- Thử qua mới biết được!

Đỗ Thủ Cao trở nên có linh tính, tỏa ra hào quang, chẳng biết lúc nào trên kiếm của hắn bao phủ một tầng hàn băng mỏng.

Người khác cũng không hề có chán nản, không có bình thản, giống như thần kiếm xuất khiếu, có thể đồ diệt tất cả sinh linh trên thế gian.

Lỗ chân lông toàn thân Phong Phi Vân mở ra, Thiên Tủy Binh Đảm trong tay ngưng tụ thành trường thương, cũng là hào quang vạn trượng, thân thể không nhúc nhích.

Tất Trữ Suatas và Long Thương Nguyệt đứng cách đó không xa, đều cảm nhận được hào khí vô cùng khẩn trương, dường như không khí đang cứng lại.

- Sát khí quá thuần túy, Đỗ Thủ Cao không hổ là đệ nhất sát thủ thế hệ trẻ.

Toàn thân Tất Trữ Suất nổi da gà, tuy hắn chạy trốn chết là nhất lưu, nhưng mà đối mặt với Đỗ Thủ Cao, hắn chắc chắn sẽ bị giết ngay một chiêu.

- Đáng tiếc hắn gặp Phong Phi Vân!

Long Thương Nguyệt nói ra.

Tất Trữ Suất nói:

- Có lẽ tu vị Phong Phi Vân cao hơn Đỗ Thủ Cao một chút, nhưng mà bàn về giết người, Phong Phi Vân tuyệt đối không thể vượt qua Đỗ Thủ Cao.

- Ngươi quá xem thường Phong Phi Vân, nếu hắn dễ dàng bị người ta giết như thế, hắn đã sớm chết trong tay của ta trăm ngàn lần.

Long Thương Nguyệt cảm giác, cảm thấy mình không cách nào nhìn thấu Phong Phi Vân, cảm thấy trên người Phong Phi Vân mang theo đại bí mật.

Nghe nói như thế, Tất Trữ Suất cảm thấy kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Long Thương Nguyệt, không biết nàng có ân oán trực tiếp với Phong Phi Vân, nói thầm:

- Khốn kiếp, vì sao mỗi hôn thê đều hận muốn giết hôn phu của mình cho thống khoái thế?

Đung lúc này hai người đối nghịch nhau lại ra tay.

Giống như hai tia chớp bay ngang qua bầu trời, chỉ trong tích tắc tia chóp biến mất.

Hai đạo thân ảnh vẫn đứng nguyên vị trí, đối mặt lẫn nhau.

Ba!

Kiếm trong tay Đỗ Thủ Cao đứt gãy, rơi xuống mặ đất.

Một chiêu định thắng bại, cũng quyết sinh tử.

Đầu của hắn bị Thiên Tủy Binh Đảm chặt dứt, chỉ bởi vì Thiên Tủy Binh Đảm quá sắc bén, đầu của hắn vẫn nằm trên cổ, vết máu không chảy ra một tia.

Nhưng mà hắn đã triệt để mất đi sinh khí.

Một cơn gió lạnh thê lương thổi qua, xoáy lên vô số bông tuyết, đông cứng thi thể của hắn, két thành một tầng hàn băng dày đặc, ánh sáng lóng lánh, giống như một tấm bia to vĩnh viễn không ngã xuống.

- Một đời sát thủ trẻ tuổi cũng chết trong tay Phong Phi Vân.

Ánh mắt Tất Trữ Suất mở to ra.

Trên cổ Phong Phi Vân cũng có một vết máu, nhưng nó rất cạn, chỉ mới cắt vỡ làn da.

- Tốc độ của ta nhanh hơn hắn, nhưng mà tốc độ xuất kiếm của hắn nhanh hơn, sát thủ không hổ là sát thủ, nếu không có Thiên Tủy Binh Đảm kiên cố và sắc bén chặt đứt kiếm trong tay của hắn, người chết nhất định là ta.

Phong Phi Vân nhìn chằm chằm vào băng điêu Đỗ Thủ Cao, trong mắt mang theo thần thái khâm phục, tên của hắn xem như ghi nhớ trong lòng hắn, sát thủ dám chém giết chính diện không nhiều lắm.

Một thiên tài cấp sử thi kết thúc, chế đứng, băng điêu chôn cất, kết cục còn tốt hơn các tu tiên giả quá nhiều.

Trên đường tu tiên nhất định phải hiểu khúc ca bi tráng, cho dù thiên tư tuyệt diễm, truyền kỳ cả đời, cũng có thể chết trong nơi hoang dã, chó hoang gặm thi, cho dù khuynh quốc khuynh thành, xinh đẹp nổi danh đương thời, cũng có thể phương hoa phai tàn, trải qua dòng sông thời gian trôi biến thành một bà lão xấu xí.
— QUẢNG CÁO —