- A Cơ Mễ Đức, Lạc Khố Ân, hai người các ngươi mau nhanh chạy vào Vân Vụ chiểu trạch…
Ánh mắt Vưu Lợi Á lạnh lùng, khó khăn ổn định thân hình quát lớn chói tai.
- Muốn đi? Chậc chậc…
Tây Áo không khỏi cười lạnh lên tiếng, ánh mắt rơi lên trên người Vưu Lợi Á:
- Ngươi chỉ là một thánh linh sư trung cấp lại có thể hai lần ngăn cản được công kích của ta, không tệ không tệ, bất quá ngươi đã chọc giận ta, vậy hãy để cho ngươi kiến thức thực lực chân chính của ta đi!
Tây Áo cười lạnh lên tiếng, lại lần nữa ra tay.
- Oanh long long…
Thổ hệ linh lực ngập trời sôi trào trong hư không, một hắc sắc cự chưởng lại lần nữa hình thành, hắc sắc cự chưởng khổng lồ, bên trên thổ nguyên tố huyền ảo lưu chuyển càng thêm thâm trầm, vô số thổ hệ phù văn rậm rạp chằng chịt trôi nổi bên ngoài, tản mát ra từng đạo uy áp cơ hồ khiến người hít thở không thông.
Hắc sắc cự chưởng rung rung, hư không tầng tầng bạo toái, trực tiếp áp về hướng Vưu Lợi Á.
- Ah…
Dưới cỗ lực lượng đáng sợ trấn áp, Vưu Lợi Á cảm giác toàn thân mình hoàn toàn bị giam cầm, căn bản không cách nào nhúc nhích mảy may, loại cảm giác như hủy thiên diệt địa trấn áp tới làm Vưu Lợi Á khó có thể hô hấp, da thịt thậm chí muốn vỡ tan tung tóe.
Cho dù nàng là thiên tài, nhưng cấp bậc chỉ đạt tới thánh linh sư cửu giai trung cấp, làm sao là đối thủ của thánh linh sư cửu giai đỉnh phong như Tây Áo.
Hắc sắc cự chưởng nhanh chóng biến lớn trước mặt Vưu Lợi Á, trực tiếp áp xuống bên dưới.
- Vưu Lợi Á đại nhân…
A Cơ Mễ Đức cùng Lạc Khố Ân đều la hoảng lên, vẻ mặt vô cùng phẫn nộ, hai người muốn xông lên trước giải cứu nhưng thổ nguyên tố linh lực đang không ngừng quay cuồng làm cả hai người bọn họ căn bản không cách nào tới gần cuộc chiến kia.
- Lôi Nặc…Kiệt Sâm…
Vưu Lợi Á nhìn hắc sắc cự chưởng đã sắp đập xuống người mình, hai dòng nước mắt chợt tuôn xuống nơi khóe mắt.
Giờ này khắc này đối mặt nguy cơ sinh tử, Vưu Lợi Á chỉ còn một ý nghĩ, không còn cơ hội nhìn thấy mặt trượng phu Lôi Nặc cùng nhi tử Kiệt Sâm của mình lần cuối cùng.
Ngay trong thời gian đã là ngàn cân treo sợi tóc, đột nhiên…
- Hống…
Tiếng kinh hô vang vọng thiên địa truyền tới, một đạo kim sắc lưu quang giống như lưu tinh từ phía xa bay vút đến, toàn bộ linh lực trên bầu trời giống như điên cuồng sôi trào lên, một đạo kim sắc kiếm hồng giống như tận sâu trong vũ trụ nổ bắn bay ra, tách ra hào quang sáng lòa cơ hồ có thể bao phủ hết thảy.
- Kim hệ chí cao áo nghĩa – Vô Tận Chi Kiếm!
- Oanh!
Kim hệ linh lực ngập trời sôi trào, bên trong kim sắc quang mang vô tận một đạo kim sắc kiếm hồng giống như vầng mặt trời tăng vọt ra, ngay lập tức vượt qua vô số cự ly không gian trực tiếp chém thẳng lên trên hắc sắc cự chưởng.
- Bành!
Phảng phất như cự kiếm chém trúng một khối đất sét, hắc sắc cự chưởng bị kim sắc kiếm hồng chém xuống ầm ầm vỡ tan, hóa thành thổ hệ nguyên tố tiêu tán đầy trời, tan ra trong gió, kim sắc kiếm hồng một kích trúng đích thế đi không giảm, hào quang tăng vọt trong hư không chém thẳng về phía Tây Áo.
- Công kích từ đâu xuất hiện?
Tây Áo không khỏi chấn động, công kích uy lực cực lớn như thế làm ngay cả thánh linh sư đỉnh phong cửu giai như hắn đều cảm nhận được uy hiếp cực lớn.
- Hô…
Trong tay hắn đột nhiên xuất hiện một thanh chiến phủ cực lớn, đó là một cây búa lớn có tạo hình vô cùng dữ tợn, toàn thân ngăm đen, bên trong điêu khắc vô số đường văn kỳ lạ, tựa hồ không giống như văn tự của thế giới này, lại giống như hình vẽ ngoằn nghèo vô cùng quỷ dị.
Tây Áo cầm chiến phủ dữ tợn trong tay nhắm ngay kim sắc kiếm hồng một búa bổ tới.
- Bồng!
Kim sắc kiếm hồng cùng hắc sắc chiến phủ va chạm, thân hình Tây Áo mạnh mẽ bật lui ra sau trong hư không, tay phải cảm thấy tê dại chết lặng.
Trên không trung, một trung niên nhân mặc kim sắc trường bào toàn thân bao phủ kim sắc quang mang lơ lửng giữa hư không, thủ hộ trước mặt ba người Vưu Lợi Á cùng A Cơ Mễ Đức và Lạc Khố Ân, lạnh lùng giằng co với Tây Áo.
Chính là Lôi Nặc!
- Ngươi là ai?
Trên bầu trời, sắc mặt Tây Áo lạnh lùng, người mới đến thực lực cường đại làm cho hắn cũng thoáng e ngại, nhưng chờ sau khi hắn cảm nhận được cấp bậc của đối phương, thoáng chốc liền ngây ngẩn cả người.
Trung niên nhân mặc kim sắc trường bào đánh nát thủ ấn nguyên tố của hắn, lại đánh lui được hắn cũng chỉ là một thánh linh sư cửu giai cao cấp.
- Lôi Nặc…
- Lôi Nặc đại nhân…
Sau lưng Lôi Nặc, Vưu Lợi Á, A Cơ Mễ Đức và Lạc Khố Ân đều phát ra tiếng hô lớn kích động, mà bên dưới rất nhiều dân chúng bởi vì cuộc chiến đấu nơi này đã bị kinh động đứng xa xa nhìn vào chiến trường, vốn đang vô cùng lo lắng thoáng chốc chợt thở phào, vô cùng kích động.
- Toàn bộ cường giả của Tư Đặc Ân đại lục không phải đều đi tham gia Thần Đản Chi Nhật hay sao? Không nghĩ tới, thật không nghĩ tới tại Hỗn Loạn Lĩnh này vẫn còn một thánh linh sư cửu giai cao cấp, thật sự làm người bất ngờ!
Tây Áo nhìn qua Lôi Nặc, lạnh lùng lên tiếng:
- Đáng tiếc ở trước mặt Tây Áo ta, mặc kệ ngươi là ai đã dám can đảm phản kháng ta, vậy cũng chỉ còn con đường chết!
Tây Áo lạnh lùng lên tiếng, chiến phủ dữ tợn trong tay hắn vung lên, một loại khí tức khủng bố phảng phất giống như ma quỷ đến thế gian từ trong cơ thể hắn bay lên, chiếc sừng màu đen trên đỉnh đầu hắn tản ra quang mang chói lòa, cả người giống như lập tức thay đổi thành một người khác, tản mát ra uy áp càng thêm khủng bố.
- Thật đáng sợ!
Sắc mặt Vưu Lợi Á thoáng chốc thay đổi, đồng thời lo lắng nhìn qua Lôi Nặc:
- Lôi Nặc, huynh nhìn người này thật sự quá quỷ dị, thật không biết là thánh linh sư đỉnh phong từ nơi nào đến, toàn bộ đại lục thật sự hiếm thấy, có thể…
Tây Áo cười lạnh nói, thân thể hắn bỗng nhiên bành trướng, cơ bắp toàn thân nổi vồng lên trướng căng, thân thể giống như biến lớn hơn một vòng, thân hình vốn cao tới hơn ba thước giờ phút này biến thành hơn bốn thước, như một ngọn núi nhỏ, chiến phủ dữ tợn trong tay giơ lên thật cao nhắm ngay Lôi Nặc một búa bổ tới.
- Man Thần Huyền Cực Phủ - Phủ Phá Thương Thiên!
Trong miệng Tây Áo rống to, khí tức đáng sợ chấn động cửu thiên thập địa, phủ ảnh khủng bố lập tức hàng lâm xuống đỉnh đầu bốn người Lôi Nặc.