Linh Dược Thần Sư

Chương 174: Thương nghị



Nơi này là một mảnh rừng núi nguyên thủy, rộng lớn mấy ngàn dặm, có không ít linh thú hung tàn chiếm giữ trong đó, nghe nói ở sâu nhất trong đó thậm chí có người đã từng gặp thất giai linh thú U Minh Bạo Lang qua lại, đừng nói là người bình thường, coi như là một ít mão hiểm giả tiểu đội cường hãn cũng không dám xâm nhập vào quá sâu

Nhưng hai người này lại im im lặng lặng xếp bằng ở chỗ kia, hai mắt nhắm chặt, quanh thân không có bất kỳ biện pháp phòng hộ nào cả.

Quỷ dị chính là, lấy hai người này làm trung tâm, đám linh thú trong phạm vi gần mười dặm vô luận là cấp bậc cao thấp, tất cả đều toàn thân run rẩy ở đằng kia, cúi thấp cáiđầu, không dám có chút dị động.

Hô -!

Cũng không biết đã qua bao lâu, một người trong đó rốt cục cũng mở mắt ra, trong miệng thở dài một hơi, trên mặt nổi lên một tia ửng hồng, sau một lát, tên còn lại cũng mở mắt ra.

Hai người này đúng Áo Cổ Tư Đô và Tát Lợi chạy trối chết dưới tay Vi Ân lúc trước.

- Lần này xuất hành, không những không đánh chết được Lôi Nặc và Kiệt Sâm, người lại còn hao tổn hai người Nội Nam vàBá Tác Nhĩ, thật sự là đáng giận!

Trong hai mắt Áo Cổ Tư Đô lộ ra một tia phẫn nộ, nắm tay phải trùng điệp nện vào thân cây đại thụ ở một bên, vừa nghĩ tới chuyện xảy ra lúc trước, trong lòng của hắn liền cảm thấy vô cùng sỉ nhục và phẫn nộ.

Tiếng vang nặng nề vang lên, cây đại thụ mấy người ôm mới hết kia dưới một quyền này liền bị đánh nát, hóa thành vô số mảnh gỗ vụn bay tứ tán.

Tất cả linh thú trong phạm vi mười dặm dưới cổ uy áp cực lớn này đều không tự chủ được run rẩy, toàn thân layđộng.

Đạo Tư gia tộc tuy rằng thân một trong tứ đại thế gia của Khai La đế quốc vốn là một trong tứ đại đế quốc trên đại lục, nhưng trong gia tộc cao thủ thất giai trung cấp Hoàng Linh Sư như Nội Nam, Bá Tác Nhĩ cũng không nhiều lắm, những năm gần đây, Đạo Tư gia tộc mặc dù có chút xuống dốc nhưng vẫn chưa bao giờ nếm qua thiệt thòi lớn như vậy bao giờ.

Vốn là một chuyện khiến Áo Cổ Tư Đô cảm thấy hưng phấn và kích động nhưng giờ lại hoàn toàn trái ngược.

- Băng Đế Vi Ân quả nhiên không hổ đã từng là cường giảcao cấp nhất đế quốc, thật sự là đáng sợ, Độ không tuyệtđối kia rõ ràng đã bị đánh tan rồi, nhưng Băng Hệ linh lực lạnh như băng kia rõ ràng trong lúc vô tình đã thẩm thấu vào, không những đóng băng Viêm Long Phần Thiên mà ngay cả linh lực trong cơ thể ta cũng thiếu chút nữa đã bịđông cứng lại, thật sự là đáng sợ.

Tát Lợi ở một bên nhịn không được thở dài lên tiếng, trong giọng nói mang theo một tia kính sợ không hiểu.

Lúc trước trong lúc giao thủ với Vi Ân, hắn và Áo Cổ TưĐô đều bị thương không nhẹ, nếu không phải cuối cùng bọn hắn xin tha thứ thì Vi Ân tuyệt đối có thực lực đánh chết toàn bộ bọn hắn.

Áo Cổ Tư Đô hừ lạnh:

- Tam trưởng lão, ta nhìn Vi Ân cũng chả ra sao, khôngđược mấy ngày, nếu để cho vị đại nhân kia biết thì xem hắn trốn đi chỗ nào nữa, đường đường đã từng là cao thủ bát giai đỉnh phong Đế Linh Sư của đế quốc, nhiều năm như vậy rõ ràng lại trốn chui trốn nhủi ở Tây Bắc chư quốc, làm một con rùa đen rụt đầu, quả thật cũng quá đáng tháng, bất quá lần này chỉ sợ hắn ngay cả làm rùa rút đầu cũng không được nữa rồi.

Trên mặt Áo Cổ Tư Đô lộ ra một tia cười ngoan lệ.

- Tốt rồi, Áo Cổ Tư Đô, không cần oán giận nữa, chúng ta vẫn nên nghĩ xem đi về phải giải thích thế nào a, thật không nghĩ tới, Kiệt Sâm kia rõ ràng có thể chế biến ra thất giai Linh Dược tề, thất giai Linh Dược Hoàng sư, hắn còn trẻ như vậy, làm sao có thể?!

Trong lòng Tát Lợi cũng vô cùng tức giận, nếu không phải Áo Cổ Tư Đô này đòi đến Áo Lan Đa vương quốc đánh chết Lôi Nặc và Kiệt Sâm thì làm sao xuất hiện chuyện này được,đặc biệt là chuyện Kiệt Sâm chế biến ra thất giai Linh Dược tề càng khiến cho trong lòng Tát Lợi cảm thấy một tia phiền muộn, nếu như dưới tình huống biết rõ chuyện này, nói không chừng...

Trong nội tâm Tát Lợi không khỏi thầm nghĩ, bất quá hắn cũng biết, sau khi xảy ra chuyện này, muốn Kiệt Sâm quay lại Đạo Tư gia tộc đã là chuyện không thể nào rồi!

- Giải thích? Ai biết Băng Đế Vi Ân kia rõ ràng lại ở chỗ này!

Áo Cổ Tư Đô cũng căm giận lên tiếng, lập tức nhếch miệng nói:

- Ta nói Tam trưởng lão, ngươi sẽ không cho rằng Kiệt Sâm là một thất giai Linh Dược hoàng sư đấy chứ?

Tát Lợi lạnh lùng lên tiếng:

- Áo Cổ Tư Đô, ngươi không thấy hắn đã chế ra bình Linh Dược tề kia sao? Không những xuất hiện Thiên địa dịtượng, lại càng khiến cho Bằng Đế Vi Ân từ đê cấp Đế Linh Sư thoáng cái tấn thăng đến cao cấp đế Linh Sư, chỉ cho dù là thất giai Linh Dược tề bình thường cũng chưa hẳn có công hiệu này a.

- Ha ha!

Áo Cổ Tư Đô nhịn không được cười lên ha hả:

- Ta nói Tam trưởng lão, ngươi không phải là bị một chưởng kia của Băng Đế Vi Ân đánh cho hồ đồ rồi đấy chứ, chẳng lẽ lúc trước ngươi không cảm giác được thực lực của Kiệt Sâm kia thế nào sao?!

Tát Lợi không khỏi sững sờ.

Ở Tư Đặc Ân đại lục, một gã Linh Dược sư cường đại cũng sẽ là một gã Linh Sư cường đại, đây là luật thép của đại lục. Tựa như một gã Linh Dược sư muốn tấn cấp lục giai cao cấp Linh Dược Tôn sư, hắn nhất định phải vốn là một gã lục giai cao cấp Tôn Linh Sư thì mới có khả năng.

Nhưng lúc trước, tuy rằng Kiệt Sâm kia cũng bay lên không trung, nhưng lấy ánh mắt của Tát Lợi thì chỉ liếc qua thôi là có thể thấy được đó chỉ là hiệu quả của phi hành linh kỹ, mà linh lực chấn động trên người Kiệt Sâm lại chỉ có trìnhđộ tam giai Linh Sư. Loại thực lực này, ở Tây Bắc chư quốc có lẽ có thể gọi là thiên tài, nhưng ở Khai La đế quốc cũng không tính là gì cả.

Nhưng Thiên địa dị tưởng xuất hiện lúc Linh Dược tề xuất thế quả thật phải là thất giai Linh Dược tề mới có được, hơn nữa công hiệu của Linh Dược tề kia cũng tuyệt đối không thể giả bộ, đây là chuyện gì?

Trong nội tâm Tát Lợi không khỏi vô cùng nghi hoặc.

- Ha ha!

Trông thấy bộ dạng mặt mũi tràn đầy nghi hoặc của Tát Lợi, Áo Cổ Tư Đô nhịn không được lại lần nữa phá lên cười ha ha:

- Tam trưởng lão, chẳng lẽ ngươi không thấy quả trái cây mà Kiệt Sâm xuất ra lúc cuối cùng sao?

- Quả trái cây?

Tát Lợi nhíu mày, hắn và Áo Cổ Tư Đô chính là vì hàn khí cường đại do quả trái cây kia phát ra mới có thể đang trong lúc chiến đấu mà phát hiện ra Kiệt Sâm rõ ràng ở bên dưới phối chế Linh Dược tề, Áo Cổ Tư Đô nói như vậy, chẳng lẽ trái cây kia có gì cổ quái sao?

- Tam trưởng lão, nếu như ta nhớ không lầm, trái cây mà Kiệt Sâm lấy ra kia hẳn là Băng Linh Thánh Quả mà chỉ có Bắc Cực Băng Nguyên mới có. Băng Linh Thánh quả này trong phân chia tài liệu Linh Dược sư thì thuộc về bát giai bảo vật, đối với Băng Hệ Linh Sư mà nói, Băng hệ linh lực ẩn chứa trong Băng Linh Thánh quả cho dù là không tiến hành phối chế thì công hiệu của nó cũng không hề chênh lệch với bất kỳ một Băng Hệ lục giai Linh Dược tề nào cả, cái này là lần trước ta vô tình độc được.

Trên mặt Áo Cổ Tư Đô mang theo tia vui vẻ nói:

- Tam trưởng lão, nếu như ta có Băng Linh Thánh quả, chỉcần tốn chút công phu đề luyện ra Băng Hệ linh lực trongđó, chẳng phải là ta cũng là một gã lục giai Linh Dược tôn sư rồi sao?

Áo Cổ Tư Đô lộ ra một tia khinh thường:

- Ta nghĩ Kiệt Sâm kia cuối cùng có thể chế biến ra thất giai Linh Dược tề, đa số đều là do công hiệu của Băng Linh Thánh quả cả.

- Là thế sao?

Trong lòng Tát Lợi có chút giật mình, nhưng lại cảm thấy cũng không đơn giản như vậy, tựa hồ có chỗ nào đó khôngđúng, nhưng đến cùng là chỗ nào thì hắn lại không rõ lắm.

- Ngươi không thấy lúc Kiệt Sâm kia phối chế Linh Dược tề, hai tay đã thành ra bộ dáng gì sao? Lúc xuất ra Băng Linh Thánh quả, hắn ngay cả Băng Hệ linh lực ẩn chứa trong đó cũng không thể khống chế, trực tiếp khiến cánh tay cũng bịđông cứng lại. Lấy linh lực tam giai của hắn, chỉ sợ cho dù về sau có chữa trị tốt thì cánh tay cũng hoàn toàn bị phế đi a, nếu thật sự là Hoàng Linh Sư, sao lại ngay cả dược lực của tài liệu cần thiếu để phối chế Linh Dược tề cũng không thể khống chế được chứ?

Trong giọng nói của Áo Cổ Tư Đô có một tia không kiên nhẫn.

- Hơn nữa chúng ta trông thấy cũng chỉ là Kiệt Sâm đặt Băng Linh Thánh quả kia vào trong bình dược tề thôi, ngươi có trông thấy quá trình phối chế không? Huống chi Kiệt Sâm kia giờ có lẽ chỉ mới 18 tuổi a, mười tám tuổi đã là thất giai Linh Dược hoàng sư, thiên tài như vậy, đừng nói là Tây Bắc chư quốc, cũng đừng nói ở đế quốc, coi như là trong lịch sựtoàn bộ đại lục cũng có thể xem là thượng đẳng rồi, ngươi quả thật đã nghĩ nhiều rồi!

- Hẳn thật sự là do công hiệu của Băng Linh Thánh quả kia sao?!

Lời nói của Áo Cổ Tư Đô triệt để khiến Tát Lợi tin phục, không nói đến niên kỉ của Kiệt Sâm có thể hay không, dù sao thù thực lực của Kiệt Sâm mà Tát Lợi cảm giác được quả thật chính là tam giai Linh Sư, giờ nghĩ lại, quả nhiênđúng là như vậy.

- Tốt rồi, giờ bất kể Kiệt Sâm kia như thế nào, tóm lại hôm nay chuyện này không thể truyền đi được, nếu không để đếquốc và các thế lực khác trên đại lục biết được thể diện củaĐạo Tư gia tộc chúng ta biết để vào đâu nữa?! Về phần ước hẹn mười năm kia, chúng ta về gia tộc rồi nói sau!

Mặt Tát Lợi lại lần nữa chìm xuống.

- Ước hẹn mười năm? Hừ, lấy thực lực của Lôi Nặc kia hiện giờ, đời này chỉ sợ tấn cấp đến cao cấp Hoàng Linh Sư cũngđã là cực hạn rồi, coi như cho hắn thêm trăm năm nữa cũng không thể mang lại phiền toái gì cho gia tộc. Về phần Kiệt Sâm kia, có lẽ xem như một thiên tài, bất quá dù thiên tài thế nào, mười năm sau cũng mới không đến 30 tuổi, có thể mạnh bao nhiêu chứ?

Áo Cổ Tư Đô cười lạnh liên tục:

- Về phần Băng Đế Vi Ân kia, chỉ bằng đảm lượng mười năm này hắn vẫn một mực trốn ở Tây Bắc chư quốc, ta rất hoài nghi, hắn còn dám xuất hiện trên đại lục nữa sao?

Nói đến đây, trong hai tròng mắt Áo Cổ Tư Đô không khỏi toát ra một tia hào quang cừu hận, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Băng Đế Vi Ân, sỉ nhục hôm nay Áo Cổ Tư Đô ta nhớ kỹ, nếu hắn đến lúc đó không chết, một ngày nào đó ta sẽ dùng thực lực tuyệt đối khiến hắn phải quỳ gối xám hối trước mặt ta.

- Tốt rồi, chúng ta vẫn nên tranh thủ thời gian quay về báo chuyện này cho tộc trưởng và trưởng lão đoàn a, hừ, lần này bị thương, chỉ sợ phải điều dưỡng hai tháng mới thật sựkhôi phục lại, thực là xui xẻo

Phẫn hận trong tiếng, hai đạo quang mang một vàng một đỏ từ trong rừng phóng thẳng lên trởi, bay vút về phía phươngđông.

Lúcđến bọn người Áo Cổ Tư Đô và Tát Lợi cưỡi bạch mã thoải mái nhàn nhã, du sơn ngoạn thủy, tổng cộng đi hơn nửa tháng mới từ Hiên Dật quận thành chạy tới Áo Lan Đa vương quốc, nhưng lúc trở về, chẳng những trong bốn người hao tổn hai người, Áo Cổ Tư Đô và Tát Lợi càng mang theo một thân tổn thương, nghẹn lấy một bụng tức giận và phiền muộn, chật vật bay vút quay lại gia tộc.

Đối lập rõ ràng lại lớn như vậy!

Ngay khi hai người đi tạm thời đè chuyện này xuống lại thì chuyện tứ đại cường giả của Đạo Tư gia tộc đến Vương thành Áo Lan Đa vương quốc chuẩn bị đánh chết Lôi Nặc Thác Đức gia tộc và quán quân Linh Dược sư đại hội lần này, Kiệt Sâm, kết quả lại bị hộ vệ Vi Ân bên người Kiệt Sâm đánh bại, sau đó cầu xin tha thứ chạy trối chết lại lặng lẽ lan ra khắp toàn bộ Áo Lan Đa vương quốc.

Tuy rằng Lai Sâm Đặc bệ hạ đã hạ khẩu lệnh với toàn bộ Vương thành, nhưng chuyện này có lẽ dân chúng bình thường không biết chút nào, nhưng những thế lực lớn vẫn thông qua một số con đường đặc thù dùng một tốc độ cực nhanh thẩm thấu đến các vương quốc quanh thân Áo Lan Đa vương quốc, thậm chí là toàn bộ Tây Bắc chư quốc.

Mặc dù nói Vi Ân ở Đông Nam vương quốc Vương thành phẫn nộ đánh chết Uy Tư vương quốc Tam vương đã sớm khiến đám quốc vương của các vương quốc này biết chuyện Vi Ân là bát giai Đế Linh Sư, nhưng chuyện lần này vẫn mang đến cho bọn họ vô cùng rung động.

Trong phủ đệ Thác Đức gia tộc, Lôi Nặc nhìn qua Kiệt Sâm, trên mặt có một tia kinh ngạc.

Những ngày này, mặc dù nói Vi Ân đã đánh tan bọn người Áo Cổ Tư Đô nhưng trong nội tâm Lôi Nặc lại thủy chung vô cùng âm trầm, mười năm ước hẹn như một tòa núi lớn, một mực đặt ở trên người của hắn.

Mười năm, đối với một gã Linh Sư mà nói có thể làm được gì chứ?

Cho dù Lôi Nặc từng là đệ nhất thiên tài của Áo Lan Đa vương quốc, 30 tuổi đã tấn cấp lục giai Tôn Linh Sư, thiên tài phi phàm, nhưng hôm nay dù thế nào cũng mới chỉ là thất giai Hoàng Linh Sư, nếu như cứ như vậy một mực tu luyện, mười năm có thể tu luyện tới thất giai cao cấp Hoàng Linh Sư, đã là cực kỳ nghịch thiên rồi.