- Nếu như tiền bối đã không muốn xuất hiện, vãn bối cũng không dám cưỡng cầu, về sau nếu tiền bối có chuyện gì cần, hãy đến Thiên Hồng Thành Mạc Lý gia tộc, ân cứu mạng của tiền bối Mạc Lý gia tộc suốt đời khó quên…
Cảm thụ được bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, Viêm Liệt chỉ đành tiếc nuối thở dài, nhìn quanh bốn phía ra lệnh:
- Tất cả mọi người nghỉ ngơi hồi phục chốc lát, chúng ta tiếp tục lên đường!
Cuộc chiến lúc nãy diễn ra vô cùng ngắn ngủi, trong đội ngũ ngoại trừ có mấy người bị thương căn bản không có ai tử vong, trên thực tế lúc trước cùng giao thủ với đám hộ vệ chỉ có một bộ phận cường đạo, đại bộ phận cường đạo còn chưa đuổi tới trong đội xe.
Ngay khi trong lòng mọi người còn đang sợ hãi kiểm tra đoàn xe, ở bên trong một chiếc xe ngựa trong đội xe, Kiệt Sâm kéo xuống một góc màn che, sắc mặt có chút tái nhợt.
- Thân thể vừa lành lại phải phóng thích nguyên tố kết giới tứ giai linh hoàn, quả nhiên vẫn còn có chút cố hết sức ah…
Trong lòng Kiệt Sâm không nhịn được thì thào lên tiếng.
Tuy có hai ngày tu dưỡng, tổn thương trong cơ thể Kiệt Sâm trên cơ bản đã hồi phục lại, nhưng muốn tinh chuẩn khống chế nguyên tố kết giới làm cho hắn cảm nhận được tia kiệt lực quá sức.
Sau một lúc, đoàn xe lại tiếp tục lên đường, nhưng trải qua sự kiện vừa rồi, tất cả mọi người trong đội xe không ai dám buông lỏng.
- Liệt thúc, lúc trước là chuyện gì xảy ra?
Bên ngoài đội ngũ, đám hộ vệ không ngừng thảo luận.
- Đúng vậy, ta căn bản không biết chuyện gì xảy ra, chỉ cảm giác thiên địa linh nguyên tố đều biến mất…
- Phải đó, linh lực uy áp thật sự là quá khủng bố, không biết phải là cao thủ thế nào mới có thể phóng xuất được…
- Há chỉ có ngươi sao, chúng ta cũng giống như vậy, các ngươi không thấy được sao, Hắc Hạt Tử cùng Cuồng Nhân huynh đệ thoáng cái đều trợn trắng mắt…
Nói tới đây đám hộ vệ không nhịn được bật cười ha hả.
- Nói thật ra vị tiền bối thần bí kia cũng thật sự lợi hại, ba người Hắc Hạt Tử lợi hại thế nào, bị linh lực uy áp đè xuống cũng bị một kiếm của đội trưởng cho quy tây… Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Nghe hộ vệ bên cạnh nghị luận, Lạc Khố Ân đi tới bên cạnh Viêm Liệt, hai mắt tỏa sáng, kích động nói:
- Liệt thúc, vị tiền bối không chịu lộ diện kia lợi hại tới bao nhiêu?
Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn lên người Viêm Liệt.
- Lợi hại?
Viêm Liệt lắc đầu:
- Ta cũng không rõ ràng lắm, nghĩ tới hẳn phải là hoàng linh sư thất giai đi…
- Hoàng linh sư thất giai…
Tất cả mọi người sợ tới mức không dám nói tiếp, tuy ở tại Xích Nhĩ hành tỉnh cũng có vài tên hoàng linh sư thất giai, nhưng đối với những hộ vệ này mà nói, hoàng linh sư thất gia đã tồn tại trong truyền thuyết.
- Liệt thúc, cao thủ như vậy vì sao phải cứu chúng ta đâu…
- Ai biết được, có thể là do tâm tình của hắn tốt, cũng có thể có chút sâu xa với Mạc Lý gia tộc chúng ta, cũng có thể vị tiền bối kia không quen nhìn hành vi của đám cường đạo, đối với những vị cao thủ như vậy mà nói, có đôi khi làm sự tình căn bản không cần tìm lý do, chỉ tùy tính mà làm…
Trong lòng Viêm Liệt cũng thật cảm khái, lần này nếu không có cao thủ thần bí kia xuất thủ cứu giúp, đội ngũ của bọn hắn chỉ sợ phải gãy kích ở tại Lạc Nhạc Cốc, nhưng Cuồng Nhân huynh đệ để lộ ra tin tình báo thật làm trong lòng Viêm Liệt tràn đầy lo lắng.
Lạc Cơ gia tộc rõ ràng vì muốn ngăn cản bọn họ, cùng bọn cường đạo cấu kết tại Lạc Nhạc Cốc, lần này hành động của bọn hắn thất bại, xem ra Lạc Cơ gia tộc vì danh ngạch của Linh Trì bí cảnh lần này thủ đoạn gì cũng có thể dùng ra được.
Đại sự như vậy, sau khi về tới gia tộc nhất định phải cùng gia chủ cẩn thận báo cáo mới xong.
Trong xe ngựa, Kiệt Sâm nghe thanh âm nghị luận của những hộ vệ, trong nội tâm không khỏi cười khổ một tiếng, cũng may hắn không lộ diện, những người kia thật xem hắn là một gã hoàng linh sư thất giai, nếu biết hắn là một thiếu niên, chỉ sợ sẽ phải trợn tròn mắt.
Trên thực tế là do kiến thức của Viêm Liệt cũng không rộng, nếu Viêm Liệt biết rõ Kiệt Sâm thi triển là nguyên tố kết giới tứ giai linh hoàn chỉ sợ đã nói thần bí cao thủ kia chính là đế linh sư bát giai rồi.
Ngay trong lúc Kiệt Sâm còn đang thầm than, màn xe đột nhiên bị người xốc lên, Lạc Khố Ân từ bên ngoài đi vào, trong tay hắn còn cầm một ít lương khô cùng túi nước.
Chứng kiến sắc mặt có chút tái nhợt của Kiệt Sâm, Lạc Khố Ân không khỏi cười ha ha, đem túi nước ném vào trong tay Kiệt Sâm, nói:
- Không thể nào, nhìn ngươi một mình dám ở bên ngoài lưu lạc, đêm khuya cũng dám ở lại dã ngoại núi rừng, như thế nào gặp được cường đạo mà lá gan lại nhỏ như vậy đây?
Đối với việc Kiệt Sâm nhanh chóng đi vào xe ngựa, hắn ngược lại không cảm thấy được gì, trên thực tế ngay lúc đó hắn cũng hoảng sợ muốn chết, chỉ có điều vinh dự của gia tộc không cho phép hắn lâm trận bỏ chạy, phải cố nén sợ hãi cùng đám hộ vệ ở chung một chỗ.
Kiệt Sâm tiếp nhận túi nước, uống một hớp, một cảm giác cay gay mũi lập tức tràn vào trong cổ họng của hắn, bên trong túi nước không ngờ là chứa rượu mạnh.
- Ha ha, rượu này đem tới cho ngươi trấn an tinh thần, là ta vụng trộm rót thôi, Liệt thúc không cho ta uống rượu, ta lén bỏ vào trong túi nước của mình, ha ha, ngươi ngàn vạn lần không được nói cho bọn họ biết, nếu không về sau ta sẽ không được uống rượu nữa.
Nhìn thấy vẻ mặt của Kiệt Sâm, Lạc Khố Ân nhịn không được lại nở nụ cười.
Lạc Khố Ân nào biết được khi hắn đem túi nước đi vào trong xe, Kiệt Sâm đã nhạy cảm ngửi được mùi rượu nhàn nhạt bên ngoài túi nước.
- Ăn chút lương khô đi, Liệt thúc nói giữa trưa không nghỉ ngơi nữa, đợi sau khi ra khỏi Lạc Nhạc Cốc rồi tính sau, lương khô này xem như là cơm trưa, mọi người đều ăn trên xe thôi.
Ở trước mặt Kiệt Sâm, Lạc Khố Ân luôn có cảm giác giúp người sẽ được niềm vui, loại cảm giác này làm cho hắn cảm thấy thật thoải mái.
Kiệt Sâm cũng không từ chối cầm lương khô bắt đầu ăn.
- Kiệt Tư đại ca, nhắc tới lần này vận khí của chúng ta còn rất tốt, nếu không nhờ có vị tiền bối thần bí kia ra tay, chỉ sợ đoàn xe chúng ta đã dữ nhiều lành ít, vừa rồi ngươi không thấy được, đám cường đạo kia hoảng sợ tới mức mặt đều trắng bệch, Hắc Hạt Tử cùng Cuồng Nhân huynh đệ ngay từđầu còn hung hăng càn quấy vô cùng, kết quả bị một kiếm của Liệt thúc chém chết, chậc chậc…
Lạc Khố Ân hưng phấn lớn tiếng nói, ở trên mặt hắn Kiệt Sâm nhìn không ra có bao nhiêu khẩn trương, ngược lại càng thêm kích động:
- Nghe Liệt thúc nói, vị tiền bối thần bí kia rất có thể là hoàng linh sư thất giai, hoàng linh sư thất giai ah…
Trong ánh mắt Lạc Khố Ân mang theo vẻ ngưỡng mộ cùng sùng bái vô cùng, nhưng chỉ sau một lát sắc mặt hắn chợt ảm đạm xuống:
- Kiệt Tư đại ca, không sợ ngươi chê cười, kỳ thật ta cũng muốn trở thành một cao thủ hoàng linh sư, ta muốn nhìn thấy bộ dạng cao hứng của phụ thân, nhưng chỉ sợ là không có hi vọng!
Kiệt Sâm vẫn lần đầu tiên nhìn thấy vị thiếu niên hoạt bát này có vẻ uể oải như thế, trong lòng hắn khẽ động, lên tiếng nói:
- Lạc Khố Ân, ngươi không cần nản chí, ta tin tưởng chỉ cần ngươi cố gắng nhất định sẽ được, bây giờ ngươi mới mười tám tuổi đã có thể đạt tới thiên linh sư tứ giai đê cấp, hoàng linh sư thất giai vẫn hi vọng mười phần thôi.
Lạc Khố Ân lắc đầu nói:
- Kiệt Tư đại ca, do ngươi không biết thân thể của ta…Ai, phụ thân vì ta đem tài vật trong gia tộc đều tiêu hao hết, lần này mua nhiều linh dược tài liệu như vậy là vì muốn cùng Lạc Cơ gia tộc tranh đoạt danh ngạch Linh Trì bí cảnh, hi vọng ta có cơ hội tiến vào Huyết Uyên Linh Trì để thay đổi thểchất, thế nhưng ta thật sự không vui chút nào, ta không muốn phụ thân vì ta trả giá nhiều như vậy…
- Linh Trì bí cảnh, Huyết Uyên Linh Trì? Đó là cái gì?
Kiệt Sâm nghe được Lạc Khố Ân nói, thoáng ngây ngẩn cả người.
Hắn nhạy cảm cảm giác được Huyết Uyên Linh Trì tựa hồ có liên hệ gì đó với Huyết Uyên Tinh mà mình đang gian nan tìm kiếm.
Lúc này Lạc Khố Ân cũng đã khôi phục lại thần trí, nói:
- Kiệt Tư đại ca, Linh Trì bí cảnh nằm tận sâu trong Linh Trì sơn mạch của Xích Nhĩ hành tỉnh chúng ta, bên trong dị thường nguy hiểm, mà Huyết Uyên Linh Trì là một linh trì tận sâu trong Linh Trì bí cảnh, nghe nói chỉ cần ngâm mình bên trong Huyết Uyên Linh Trì, thân thể linh sư sẽ đạt được tẩy cân phạt tủy, sinh mệnh lực tăng nhiều, cường độ thân thể cũng có thể tăng lên thật lớn, thậm chí còn có linh sư trực tiếp đạt được đột phá bên trong Huyết Uyên Linh Trì!
- Chỉ có điều Linh Trì bí cảnh cực kỳ cổ quái, mỗi cách mười năm cửa vào mới mở ra, mỗi một lần Phỉ Nhĩ gia tộc của Xích Nhĩ hành tỉnh sẽ cho mỗi gia tộc mỗi thành thị trong hành tỉnh một danh ngạch, lần này Linh Trì bí cảnh cũng đã sắp mở cửa, Lạc Cơ gia tộc hạ thủ tàn nhẫn với gia tộc chúng ta là vì muốn lấy được danh ngạch tiến vào Linh Trì bí cảnh!
- Linh Trì bí cảnh…
Kiệt Sâm hỏi Lạc Khố Ân:
- Bên trong Linh Trì bí cảnh có phải có một loại tinh thạch màu đỏ nhiều góc cạnh hay không?
- Tinh thạch màu đỏ?
Lạc Khố Ân cau mày nói:
- Điều này ta cũng không biết rõ ràng, ta chưa từng tiến vào Linh Trì bí cảnh, chỉ có điều ta nghe nói Huyết Uyên Linh Trì nằm trên một ngọn núi tinh thạch màu đỏ trong Linh Trì bí cảnh!
Nghe Lạc Khố Ân miêu tả, trong lòng Kiệt Sâm không nhịn được kích động, hắn cơ hồ đã có thể khẳng định Linh Trì bí cảnh chính là nơi sản sinh Huyết Uyên Tinh.
Kiệt Sâm vốn một lòng tìm kiếm Huyết Uyên Tinh hôm nay rốt cục đã nhận được tin tức về Huyết Uyên Tinh, nỗi mừng rỡ đương nhiên khó thể nói nên lời, hắn nhất định phải lấy được Huyết Uyên Tinh, chỉ có điều theo lời của Lạc Khố Ân phải có được danh ngạch tiến vào bí cảnh, chỉ đành đợi đến lúcđó xem tình huống thế nào.
Nhưng hiện tại Kiệt Sâm thật muốn kiểm tra xem trên thân thể Lạc Khố Ân rốt cục bị bệnh gì, nếu như có thể Kiệt Sâm không ngại trị liệu cho hắn, dùng tạo nghệ linh dược học hiện tại của Kiệt Sâm, chỉ cần không phải là loại bệnh nan y nghịch thiên hắn đều có thể trị lành.
- Lạc Khố Ân, nếu như ngươi không ngại để cho ta kiểm tra thân thể của ngươi một chút thử xem!
Kiệt Sâm có chút trịnh trọng lên tiếng nói.
Lạc Khố Ân không khỏi sững sờ, ngay lập tức không nhịn được bật cười khẽ:
- Kiệt Tư đại ca, ngươi đừng nói với ta ngươi kỳ thật là một linh dược sư đi, hơn nữa còn muốn giúp ta xem bệnh, ha ha, trước kia phụ thân giúp ta tìm vài linh dược đại sư trị liệu qua cho ta, còn để cho một gã linh dược đại sư ngũ giai cao cấp phối chế cho ta không ít linh dược tề, những đại sư kiađều nói ta không thể sống qua ba mươi tuổi, Kiệt Tư đại ca, ý tốt của ngươi ta tâm lĩnh vậy!
Trong nội tâm Lạc Khố Ân làm sao không muốn có người có thể chữa tốt bệnh của mình, chỉ có điều nhìn bộ dạng tuổi trẻ của Kiệt Sâm làm trong lòng Lạc Khố Ân không hề cho rằng Kiệt Sâm sẽ có biện pháp chữa khỏi bệnh cho mình, ngay cả những linh dược đại sư ngũ giai còn không có cách nào, Kiệt Sâm chỉ là một thiếu niên…
- Được rồi, Kiệt Tư đại ca, ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ta sẽ không quấy rầy ngươi nữa.
Lạc Khố Ân cười cười, kéo màn xe đi ra ngoài, chỉ lưu lại một mình Kiệt Sâm trong xe ngựa.
Nhìn qua bóng lưng Lạc Khố Ân, Kiệt Sâm nhịn không được có chút xấu hổ sờ sờ mũi, ở kiếp trước có không biết bao nhiêu tuyệt thế cao thủ vì được Kiệt Sâm kiểm tra chữa bệnh mà kích động vạn phần, hôm nay hắn chủ động muốn kiểm tra chữa bệnh cho Lạc Khố Ân tiểu tử kia lại bị tên tiểu tử cựtuyệt, điều này làm Kiệt Sâm không khỏi cảm thấy buồn cười.
Nếu để cho những thánh linh sư cửu giai kiếp trước biết được, chỉ sợ đều điên cuồng đem hết thảy trân tàng đổi lại cơ hội này của Lạc Khố Ân đi.
- Để lần sau tìm cơ hội thôi…
Kiệt Sâm thầm nghĩ trong lòng, hôm nay nếu không nhờ có Lạc Khố Ân, hắn căn bản không có khả năng dò thăm được tin tức về Huyết Uyên Linh Trì, những thành viên cao tầng của Mạc Lý gia tộc khẳng định cũng biết về Linh Trì bí cảnh, nhưng có thể xác định sẽ không thể nào để lộ ra cho người ngoài hay biết.
Liên tục chạy thật nhanh, đến khi chạng vạng tối đội xe đã đi ra khỏi Lạc Nhạc Cốc hung danh hiển hách, ở ven đường không gặp được có đạo tặcđoàn khác tiếp tục ra tay, điều này làm nhóm người Viêm Liệt thở ra một hơi.
Trên con đường cách Thiên Hồng Thành không xa, một đoàn xe đang chậm rãi đi tới, mang theo từng đợt bụi mù, chính là đoàn xe của Mạc Lý gia tộc mà Kiệt Sâm đang lưu bên trong.
Nhìn thấy Thiên Hồng Thành càng ngày càng gần, tâm tình mọi người cũng trở nên sáng sủa, một chuyến đi này thời gian sắp tới mọi người cũng sẽ không còn nhiệm vụ gì, có thời gian dài có thể lưu lại bồi người nhà.
- Đội trưởng, chạng vạng tối nay là có thể về tới Thiên Hồng Thành đi, đi ra một chuyến như vậy, thật sự có chút nhớ nhà.