Linh Dược Thần Sư

Chương 787: Thầy trò gặp lại (1)



- Thật sự là ngu xuẩn, ngươi cho rằng ngươi và Khắc Lỗ Ni hiền chất đều là thất giai cao cấp hoàng Linh Sư, thì sẽ có hi vọng chiến thắng đối phương sao? Quả thực buồn cười, bất quá cũng tốt, sau này đợi cho người biết mình và Khắc Lỗ Ni hiền chất có bao nhiêu sai biệt rồi thì ngươi sẽ triệt để mất hết hy vọng thôi, ngươi tự cho là mình rất ưu tú sao? Không nói thân phận, địa vị, coi như là thực lực và thiên phú, ngươi cũng chỉ bình thường thôi.

Cửa phủ đệ, Đức Phổ ánh mắt tràn ngập khinh thường nhìn Khắc Lỗ Ni, sau đó xoay người đi vào phủ đệ, đóng đại môn lại.

Nhìn thấy một màn này, hộ vệ lúc trước định đi vào thông báo cũng lui lại cửa, nở một nụ cười khổ với Lạc Khố Ân.

Lạc Khố Ân tự nhiên cũng biết bái phỏng hôm nay đã triệt để không được rồi, lúc này liền gật đầu với hai người, rồi sau đó ra khỏi phủ đệ Cổ Lôi Tư gia tộc, đi về phía Hoàng gia Linh Vũ học viện.

Trên đường đi, ánh mắt của hắn kiên định, trong nội tâm chiến ý sôi trào.

- Bất kể là ai, muốn cướp đi Phỉ Lộ Đặc của ta, Lạc Khố Ân ta tất nhiên sẽ không buông tha cho hắn.

Lạc Khố Ân nắm chặt hai đấm, âm thầm thề.

Giờ phút này, ở cửa Hoàng gia Linh Vũ học viện, một thanh niên lưng đeo trọng kiếm màu đen đang đứng trước cửa Hoàng gia Linh Vũ học viện, nhìn qua đại môn vô cùng to lớn kia.

- Nơi này chính là hoàng gia Linh Vũ học viện sao?

Trong miệng Kiệt Sâm thấp giọng lên tiếng, lập tức, hắn đi về phía một đệ tử đang đi ra khỏi cửa.

Đây là một thiếu nữ ước chừng hai mươi, thân mặc một thân trường bào hỏa hồng sắc, khuôn mặt thanh lệ, thanh tú cuốn hút, có chút xinh đẹp động lòng người.

- Xin chào, xin hỏi, nơi này có đệ tử nào tên là Lạc Khố Ân không?

Kiệt Sâm thoáng cái đi đến trước mặt nữ đệ tử kia, trong miệng hỏi thăm lên tiếng.

Nữ đệ tử kia tựa hồ đang suy nghĩ gì đấy, bị Kiệt Sâm cản lại như vậy thiếu chút nữa đã đụng vào người Kiệt Sâm, trong nội tâm nhịn không được giận dữ, trong quá trình ngẩng đầu càng nhìn thấy trường bào màu xám bình thường kia của Kiệt Sâm và thanh trọng kiếm đen nhanh sau lưng nên trên mặt nhịn không được lộ ra vẻ xem thường.

- Lạc Khố Ân chính là danh nhân của hoàng gia Linh Vũ học viện chúng ta, có người nào không biết, lại còn chạy tới trì độn hỏi, phương thức tiếp cận của ngươi thực sự quá quê mua. . .

Nữ đệ tử kia đảo mí mắt, trong miệng khinh thường lên tiếng, bất quá đợi sau khi nàng trông thấy dung mạo có chút anh tuấn của Kiệt Sâm lại nhịn không được dừng một chút.

Bất quá vẻ xem thường trên mặt nàng cũng không giảm bớt. Ở Tư Đặc Ân đại lục, thực lực vi tôn, những nữ tử có thể được hoàng gia Linh Vũ học viện trúng tuyển như các nàng, mỗi người đều rất có thiên phú tu luyện, khác với nữ tử bình thường nhìn trúng tướng mạo của nam nhân, các nàng thường là nhìn vào bối cảnh và thực lực của đối phương thôi.

Kiệt Sâm nhíu mày, bất quá trên mặt lại không có chút không vui nào, tiếp tục lên tiếng nói:

- Vậy đồng học ngươi có thể mang ta đến chỗ của hắn được không? Ta là bằng hữu của hắn.

- Bảo bổn tiểu thư mang ngươi đi đến chỗ Lạc Khố Ân?

Nữ đệ tử kia đánh giá Kiệt Sâm từ trên xuống dưới một thoáng, vẻ xem thường trong ánh mắt càng thêm đậm, trực tiếp cự tuyệt nói:

- Bổn tiểu thư không rảnh.

Nói xong, trong miệng còn nói thầm:

- Đã nói loại phương thức tiếp cận này của ngươi đã rất quê mùa r ồi, còn chấp mê bất ngộ, Lạc Khố Ân chính là đệ nhất thiên tài của Hoàng gia Linh Vũ học viện chúng ta, mỗi ngày đều khắc khổ tu luyện, tới bây giờ còn chưa nghe nói qua hắn ở đế đô có bằng hữu gì, chỉ bằng ngươi cũng muốn nhấc lên quan hệ với Lạc Khố Ân sao?

Hôm nay Kiệt Sâm mặc trường bào tồi tàn, sau lưng lưng mang một thành trọng kiếm, linh lực chấn động trên người cũng cực kỳ yếu ớt, dĩ nhiên lại bị cô gái này xem là loại không có danh tiếng gì muốn tìm cách tiếp cận mình.

Kiệt Sâm lắc đầu, hắn vừa định đi hỏi thăm những người khác, lại thấy chung quanh đột nhiên truyền ra một hồi tiếng kinh hô ầm ĩ.

- Mau nhìn, Lạc Khố Ân, là Lạc Khố Ân.

- Đệ nhất thiên tài của học viện chúng ta, thất giai cao cấp hoàng Linh Sư.

- Lạc Khố Ân rất ít xuất hiện, mỗi ngày đều khắc khổ tu luyện, khó có dịp hắn ra ngoài thế này.

- Nghe nói hắn đang theo đuổi Phỉ Lộ Đặc của Cổ Lôi Tư gia tộc, nhưng vẫn bị Cổ Lôi Tư gia tộc cự tuyệt.

- Nam nhân tốt như vậy, vì sao lại không phải yêu ta chứ?

Cửa Hoàng gia Linh Vũ học viện, rất nhiều đệ tử ra ra vào vào, không ít người trong miệng kinh hô, nhìn qua bóng người đang xa xa đi tới trên đường phố, trong ánh mắt toát ra vẻ mặt sùng bái, mà nữ tử thanh lệ trước mặt Kiệt Sâm cũng hai mắt tỏa ánh sáng nhìn qua bóng người kia, trong miệng càng lên tiếng:

- Nếu ta có thể làm bạn gái của Lạc Khố Ân thì tốt rồi.

Cửa Hoàng gia Linh Vũ học viện, trong mắt Kiệt Sâm cũng hiện lên một tia kích động, hắn mãnh liệt xoay người, nhìn phía thanh niên đang cúi đầu, tựa hồ tại đang suy nghĩ gì đó cách đó không xa.

Thân ảnh quen thuộc kia, khiến Kiệt Sâm thoáng cái nhận ra, người này đúng là Nhị đệ tử Lạc Khố Ân của mình.

Cửa học viện, nhìn thấy Lạc Khố Ân đi tới, rất nhiều đệ tử đều không tự kìm hãm được nhường cho Lạc Khố Ân đang cúi đầu suy tư về cái gì đó một lối, nhưng mà Kiệt Sâm cứ như vậy đứng ở cửa ra vào, nhìn qua đệ tử của mình.

So sánh với bốn năm trước, Lạc Khố Ân đã cao lớn hơn. cũng càng thêm thành thục, khí thế trên người hoàn toàn bất đồng với trước kia.

- Lạc Khố Ân. . .

Trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả đệ tử, Kiệt Sâm có chút kích động lên tiếng. Text được lấy tại Truyện FULL

Trên đường quay về từ phủ đệ Cổ Lôi Tư gia tộc, trong nội tâm Lạc Khố Ân vẫn một mực đang suy tư về trận quyết đấu với Khắc Lỗ Ni ngày mai, cũng không để ý đến tình huống chung quanh, trong lúc đó, một đạo thanh âm vô cùng quen thuộc mạnh mẽ truyền vào tai hắn, khiến hắn thoáng cái bừng tỉnh.

- Sư phụ --

Trong miệng Lạc Khố Ân thoáng cái hét to, hắn kích động nhanh chóng chạy hai bước về phía trước, ánh mắt hoàn toàn rơi vào trên người hắc thanh niêm.

- Lạc Khố Ân

Khóe miệng Kiệt Sâm tách ra dáng cười, trong lòng cũng có một tia kích động, thiếu niên tao nhã, mặt mũi tràn đầy ngây thơ, tâm địa vô cùng thiện lương năm đó, hôm nay đã là một thanh niên cao mét bảy tám rồi.