Linh Hồn Bị Hoán Đổi

Chương 19



Tần Liễu đang cảm thấy vô cùng chán nản, cô ta hài lòng với cuộc sống hiện tại nhưng đi đôi với việc đó là sự nhàm chán. Cả ngày cô ta chỉ ở nhà và chơi điện thoại, rất sung sướng, nhưng vẫn chán. Cô ta rất muốn đi chơi xung quanh cùng với Mạc Phi nhưng anh luôn bận rộn công việc nào đó.

Tần Liễu thấy rất kì lạ, lúc trước anh ta vẫn còn nhiều thời gian đến mức có thể dành cho tình nhân vậy mà giờ thời gian dành cho vợ còn không có. Mạc Phi đã giải thích rằng việc cô nghỉ làm đã khiến gánh nặng của công ty trút hết sang anh, nhưng anh vẫn sẵn lòng để gánh vác.

Hôm nay, Tần Liễu đã tới công ty để đưa cơm cho Mạc Phi. Cơm cũng không phải cô ta nấu, nhưng đây là một cách để có thể gặp anh, cũng như kiểm soát thời gian rảnh của Mạc Phi tại công ty, không để anh tiếp xúc với các cô gái khác.

Mạc Phi không có ở trong phòng chủ tịch, Ngô Đình Ân thấy cô ta liền giải thích “Chào phu nhân, chủ tịch đang đi ăn cùng với đối tác rồi.”

Tần Liễu thất vọng, đặt hộp cơm lên bàn và ngồi xuống hỏi chuyện “Gần đây công ty có vẻ bận rộn nhỉ?”

“Cũng không quá bận, nhưng đúng là không thoải mái như trước nữa.” Ngô Đình Ân đáp.

“Dù sao Mạc Phi cũng đã ra ngoài ăn rồi, nếu anh chưa ăn trưa thì ngồi xuống ăn cùng tôi nhé.” Tần Liễu bảo. Có lẽ Âu Dương Hoa không nhận ra, nhưng Tần Liễu có thể thấy Ngô Đình Ân thích cựu chủ tịch của mình, đang lúc rảnh rỗi, cô ta muốn trêu đùa người này một lúc.

Ngô Đình Ân vốn cũng có quen biết với cả Mạc Phi và Âu Dương Hoa, anh cảm thấy cũng không vấn đề gì nếu chỉ ăn chung một bữa.

“Nếu công việc quá vất vả thì tại sao không thuê thêm người? Doanh thu của công ty ta đâu ít, cần gì phải làm việc khổ sở thế?” Tần Liễu mở đầu cuộc nói chuyện bằng chủ đề công việc, cố tỏ ra mình từng là chủ tịch nơi đây.

“Chủ tịch cũng biết mà. Hiện tại dự án phần mềm của chúng ta đang trong giai đoạn quan trọng, cần những người có chuyên môn cao, thế nên người mới không phải cái chúng ta cần lúc này. Vả lại chủ tịch Mạc cũng muốn tối ưu hóa lợi nhuận. Còn doanh thu của chúng ta thực tế là đang giảm.” Ngô Đình Ân đáp.

Doanh thu đang giảm? Tần Liễu cảm thấy bị lừa dối, rõ ràng Mạc Phi luôn bảo rằng công ty vẫn làm ăn rất tốt. Tuy nhiên cô ta lại không muốn hỏi sâu thêm, nếu Ngô Đình Ân hỏi sâu thêm thì sẽ lộ ra sự thiếu hiểu biết của Tần Liễu, cô ta không muốn bị mất đi những ánh nhìn ngưỡng mộ.

“Có việc này, tôi không biết có nên nói không? Cô có thể giữ kín chuyện này với Mạc Phi chứ?” Ngô Đình Ân bỗng đổi sang nét mặt nghiêm trọng và nói khẽ.

Tần Liễu gật đầu sẵn sàng lắng nghe. Cô ta đoán xem Ngô Đình Ân có thể sắp nói việc gì. Mạc Phi không nên biết, chẳng lẽ hôm nay người trợ lý này ăn gan hùm mà muốn thổ lộ tình cảm luôn sao? Nếu chuyện đó xảy ra, Tần Liễu nghĩ có một mối quan hệ lén lút kể cũng hay, cô ta đang thấy bắt đầu chán Mạc Phi.

Nhưng việc Ngô Đình Ân muốn nói lại không phải vậy “Tôi đoán là chủ tịch Mạc đang rút tiền từ công ty vào túi riêng.”

“Cái gì? Anh có bằng chứng chứ?” Tần Liễu không ngờ Mạc Phi lại có cái gan đó. Trong lòng cô ta sục sôi sự giận dữ, cô ta thề là sẽ phải cho Mạc Phi một bài học.

“Tôi không có, thế nên tôi đã lưỡng lự không biết có nên kể cho cô biết không, nhưng tôi nghĩ bây giờ là cơ hội tốt nhất rồi.” Sau đó Ngô Đình Ân giải thích cho cô ta cách mà Mạc Phi đã dùng để chuyển tiền công thành tiền tư, Tần Liễu nghe mà không hiểu một chữ.

“Tôi hiểu rồi, anh ta quả là bất nhân, bất nghĩa. Chúng tôi là vợ chồng bao lâu nay, tôi luôn đối xử tốt với anh ta, để anh ta làm chủ tịch vậy mà anh ta lại làm như vậy với tôi. Không như anh, lúc nào cũng chân thành và không vì lợi ích riêng.” Tần Liễu vờ như có hiểu biết.

Được “Âu Dương Hoa” khen ngợi, Ngô Đình Ân cảm thấy sung sướng, anh hỏi “Vậy chủ tịch có ý định trở lại đi làm không? Như vậy thì có thể ngăn chặn Mạc Phi lộng quyền.”

Anh nhìn cô ta với vẻ chờ đợi, nếu Tần Liễu lấy lại chức vụ này thì Mạc Phi không còn đủ quyền lực để bòn rút tiền nữa, đồng thời Ngô Đình Ân và cô ta cũng sẽ có nhiều thời gian tương tác hơn. Quả là một ý kiến hấp dẫn, nhưng Tần Liễu tự biết năng lực của mình không thể ngồi vào ghế chủ tịch. Cuối cùng Tần Liễu nghĩ ra một lời giải thích “Việc này tôi và Mạc Phi sẽ giải quyết với nhau trước, dù gì cũng là người nhà, không nên làm quá gay gắt từ đầu.”

Ngô Đình Ân hiểu điều đó nên cũng không ý kiến thêm, anh ta chuyển sang một chủ đề khác “Cô còn nhớ cô gái tên Tần Liễu không?”

Nghe đến tên cũ của mình, cô ta giật mình nhìn Ngô Đình Ân. Anh ta nghĩ do nhắc tới tên người mình từng đâm xe nên cô ta mới có phản ứng như thế.

“Không liên quan đến vụ tai nạn đó đâu. Tôi muốn nói là cô ấy cũng bắt đầu học lập trình, không biết có phải duyên số hay không nhưng Tần Liễu là một thiên tài, có lẽ thua mỗi cô thôi. Tôi có đề nghị cô ấy sau khi học xong thì vào làm việc tại công ty chúng ta. Cô ấy vẫn chưa quyết định nhưng tôi nghĩ là tôi sẽ sớm thuyết phục được cô ấy thôi.” Ngô Đình Ân nói.

Tần Liễu cảm thấy khá sốc, cô ta đã đinh ninh rằng Âu Dương Hoa đang phải sống cuộc đời khốn khổ hoặc sẽ phải bỏ đi tự trọng để sống kiếp được bao nuôi giống cô ta. Thế nhưng giờ đây Âu Dương Hoa lại đang chuẩn bị trở lại công ty, Tần Liễu cảm thấy không thể chấp nhận được.