Linh Hồn Bị Hoán Đổi

Chương 45



Nhiếp Lương xuống hầm xe, bình thường anh không thường sử dụng đến chiếc xe này do chủ yếu chỉ làm việc tại nhà, ăn uống thì chỉ cần dùng nhà hàng ở cạnh chung cư. Lúc chuẩn bị mở cửa xe, anh mới phát hiện là khóa bị cạy. Nhiếp Lương giật mình nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, xe vẫn ở đây, bên trong cũng không cất giữ đồ quý giá gì.

Vậy tại sao xe lại bị cậy khóa? Phải chăng có người định cướp xe nhưng mở được cửa lại không khởi động xe được. Nghe thì thật là ngớ ngẩn.

Nghĩ kĩ hơn, Nhiếp Lương vẽ ra các khả năng trong đầu, có thể ai đó đã cho thứ gì vào xe của anh chăng? Trên phim, Nhiếp Lương từng thấy việc thủ phạm cho vật chứng vào phòng hay xe của người khác để đổ tội. Cũng có thể thứ hắn muốn lấy không phải vật quý giá mà chỉ là mẫu thuốc lá thì sao? Nếu bỏ mẫu thuốc lá lại hiện trường một vụ án, thì với nước bọt trên đó, Nhiếp Lương sẽ bỗng nhiên trở thành nghi phạm.

Đây vốn là một vụ cạy khóa không có gì nghiêm trọng, nhưng Nhiếp Lương cảm thấy vẫn nên cẩn thẩn thì hơn, anh liền gọi điện cho cảnh sát.

Trịnh Hòa đi tới hiện trường, do cách nói nghiêm trọng hóa của Nhiếp Lương khiến cho phía tiếp nhận thông tin đã tưởng rằng có án hình sự. Sau khi vỡ ra đây chỉ là một vụ cạy khóa, Trịnh Hòa vô cùng bực mình, nhưng anh ta vẫn thử ghé qua xem, dù sao cũng đã tới nơi rồi.

Chiếc xe của Nhiếp Lương đúng là có dấu hiệu phá khóa, nhưng kẻ gây ra việc này lại không có ý định lấy chiếc xe.

“Tại sao hắn lại làm vậy nhỉ? Không có vẻ là hắn đã thử khởi động xe.” Trịnh Hòa quan sát. Anh ta bắt đầu thấy có lẽ vụ việc này đúng là có gì đó không đơn giản.

Quan sát thêm một lúc, Trịnh Hòa nói với người cảnh sát bên cạnh “Ở đây có một vết máu nhỏ.”

Người cảnh sát ghé mắt lại nhìn theo ngón tay của Trịnh Hòa, anh ta khen ngợi “Sếp quả là có một đôi mắt tinh tường.”

“Thôi không cần nịnh. Cậu hãy cho người thu thập mẫu máu này về, tôi cho rằng có thể đã xảy ra việc gì đó không ổn.” Trịnh Hòa nói.

Họ đi tới phòng camera, vị trí chiếc xe của Nhiếp Lương không được quay tới nên không thể thấy được việc gì xảy ra ở đó. Tuy nhiên vẫn có thể thấy được một người đàn ông bịt mặt tới vào sáng sớm và bước về phía đó. Người đó không lấy xe rời đi, trông rất khả nghi. Sau đó xuất hiện thêm một người đi tới đó, tuy hình ảnh không quay cận mặt, nhưng Trịnh Hòa cảm thấy người này có chút quen quen. Sau đó anh ta nhớ ra đó là Tần Liễu, người từng liên quan đến vài vụ án trước đây. Trịnh Hòa tự hỏi có phải cô lại liên quan đến một vụ án kì lạ nào đó nữa không?

Sau đó, chiếc xe bên cạnh xe của Nhiếp Lương rời đi. Mãi đến lúc Nhiếp Lương xuống hầm gửi xe, vẫn không nhìn thấy người đàn ông kia rời đi.

“Hắn chẳng lẽ đã biến mất sao?” Trịnh Hòa cảm thấy vô lý. Nếu người đàn ông kia đi sang khu vực khác thì phải bị các camera khác ghi lại, còn nếu không thì đáng ra bây giờ người đó vẫn còn ở đó.

Cách giải thích duy nhất đó chính là hắn đã lên xe của Tần Liễu. Có điều Trịnh Hòa vẫn chưa cảm thấy thuyết phục, nếu chờ người thì đâu cần phải xuống tận bãi giữ xe.

Sau khi chắp nối các dữ kiện, Trịnh Hòa đã hiểu ra, đây là một vụ bắt cóc. Hung thủ đã phá khóa và ngồi vào chiếc xe bên cạnh để mai phục, chờ cô quay lưng lại để bịt thuốc mê. Trịnh Hòa cho rằng hung thủ sử dụng khăn tẩm thuốc mê chứ không phải kìm điện hay kim tiêm, bởi vì vết máu trên xe Nhiếp Lương theo anh ta là do “Tần Liễu” đã kháng cự và cào lên mặt hoặc tay hắn khiến hắn chảy máu. Nếu đúng như vậy, vết máu này sẽ là bằng chứng vô cùng vững chắc.

Để xác thực suy đoán của mình, Trịnh Hòa quan sát camera tại lối ra và thấy người điều khiển chiếc xe là một người đàn ông bịt mặt, chính là người đã đi vào trước đó.

“Không thấy Tần Liễu, vậy là cô ta đang nằm ở ghế sau hoặc trong cốp xe.”Trịnh Hòa càng tin rằng đây là một vụ bắt cóc “Hãy cho người truy vết chiếc xe này, đồng thời liên lạc với công ty của Tần Liễu, xác nhận xem có phải cô ta đã biến mất hay không.”

Trịnh Hòa tự hỏi có phải cô Tần Liễu này dính phải sao quả tạ không mà liên tục gặp chuyện chỉ trong vài năm như vậy. Phía công ty đã liên lạc lại báo rằng Tần Liễu không đến công ty.

Để chắc chắn hơn, Trịnh Hòa gọi cho Lãnh Bá Ninh “Này, anh biết cái cô Tần Liễu phải không? Hãy thử liên lạc với cô ta xem.”

“Đó là một yêu cầu kì lạ đấy. Tần Liễu có chuyện gì sao?”

“Tôi nghi ngờ cô ta đang bị bắt cóc và đang cho người truy vết rồi. Nhưng tôi không mong rằng sẽ tốn nhân lực cho một vụ hiểu lầm. Thế nên hãy thử liên lạc với cô ta.”

Một lúc sau, Lãnh Bá Ninh gọi lại “Mất liên lạc rồi, tôi sẽ tới chỗ anh.”