Linh Hồn Dưới Ánh Trăng

Chương 91: Tâm sự của Leon



Audrey chạm tay phải vào tim của Roy, tiến hành kiểm tra nhịp tim của anh. Nhịp tim có vẻ rối loạn hơn cô nghĩ. Cô dùng ma trận đông cứng tạm thời mạch máu đang bị dính độc, rồi nói:

“Yue, từ lúc em lấy độc ra từ cơ thể Roy, đã bao lâu rồi?”

“25 phút ạ!” – Yue nhanh nhạy đáp.

Audrey đứng dậy: “Những người khác chuẩn bị đón phu nhân Bella. Còn nữa, đưa Meine về phòng nghỉ ngơi hồi phục, Elric, ngươi ở lại giám sát toàn bộ quá trình chữa trị nhãn thuật cho Meine. Ta và phu nhân Bella sẽ lo liệu Roy. Yue, em hỗ trợ cho đội chữa trị bên Meine, được không?”

Yue gật đầu: “Vâng!” – Cô hoàn toàn tin tưởng vào Audrey và phu nhân Bella, nên cô nhất định sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ.

Ander vs mọi người cũng chạy đi chuẩn bị mọi thứ. Vừa về đã hỗn loạn thế này, thật đúng là…

15 phút sau, người của gia tộc Marsilio đã đưa Bella tới. Họ dắt bà lên phòng điều trị chuyên dụng của tổng bộ.

“Audrey!!”

“Phu nhân Bella, cô qua đây giúp em với”.

Bella không khỏi lo lắng cho tình hình của Roy, nhưng bà vẫn cố gắng bình tĩnh: “Để ta xem”.

Bella chạm tay lên mạch ở cổ của anh. Quả nhiên, mạch đã được đông tạm thời. Bà nói:

“Giờ em đã là nữ hoàng, nhưng không có nghĩa là đã quên hết phương thuốc ta dạy đấy chứ?”

Audrey đeo găng tay vào, khẳng định: “Làm gì có chuyện đó ạ”.



Bên này, Yue đang cố gắng điều chế thảo dược Crystomia dựa theo trí nhớ lúc pha chế thuốc cùng Bella. Elric ở bên cạnh Meine, lo lắng hỏi:

“Cô ấy sẽ không sao chứ?”

Yue trầm lặng: “Đội trưởng yên tâm, em sẽ chữa được cho chị ấy”.



Anders và mọi người đang ở bên phòng điều trị chung. Tất cả đều được băng bó vết thương cẩn thận. Emilia nói:

“Trở về đây đúng là dễ chịu thật…Không ngờ là chúng ta vừa đối đầu với bọn Nora…”

Trông thấy vết xước trên cơ thể Anders đã biến mất, Tom liền nói: “Khả năng hồi phục của cậu tuyệt thật đấy, Anders”.

Anders “hmm” một tiếng, rồi bảo: “Ừ, chắc là do cơ thể liên kết với pháp trận của Troy”.

Rina dựa ra sau ghế, nhìn bàn tay bị thương vì dùng ma pháp, cô thở dài vì mệt mỏi. Alice đẩy cửa ra, rồi chạy về phía em gái: “Rina, em không sao chứ?”

“Chị, em không sao đâu. Mọi chuyện ra sao rồi?”.

Alice đứng dậy: “Phòng điều trị của tổng bộ thì chị không biết, nhưng bên phía Meine, thảo dược đã được điều chế xong và chữa cho em ấy”.

“Vậy là tốt rồi” – Mọi người thở phào. Bây giờ chỉ còn Roy…Alice lại nói:

“Không ngờ Meine lại có thể kích hoạt được pháp trận thời – không. Đây có thể là chìa khóa để chúng ta có thể đối đầu với bọn chúng”.

Anders nhìn quanh. Không thấy Leon đâu cả. Anh đứng dậy, nói với mọi người mình đi vệ sinh, rồi ra ngoài tìm anh. Từ lúc trở về tới giờ, anh cứ im ỉm mà biến mất.

Tìm ròng rã cả nửa tiếng, cuối cùng cũng thấy Leon trong phòng trưng bày, nơi ghi lại tên tuổi của những pháp sư giỏi nhất đế quốc.

Leon với những vết thương băng bó, đứng nhìn chăm chú vào di ảnh của chị gái anh. Chị gái anh, Tifa Meyer, một trong những pháp sư cấp S, tham gia vào chiến dịch truy quét gia tộc nhân khuyển Larent 3 năm trước. Cô hi sinh khi một mình cầm chân 200 nhân khuyển, để những người còn lại trong tộc Meyer rút lui. Năm ấy, Tifa mới chỉ bước sang tuổi 20. Cô cũng là bạn cùng khóa học viện với Alice và Ethan.

“Chị…nếu có chị ở đây, thì có lẽ hắn đã…”

“Đang thẩn thờ gì vậy?” – Anders tiến lại bên cạnh anh. Leon giật mình quay sang: “Cậu…”

“Đây là chị gái cậu sao?”

“Phải…Chị ấy là Tifa” – Leon nhìn cô gái xinh đẹp trong ảnh, rồi mỉm cười. “Chị tớ, là một trong số ít những người trong tộc Meyer có thể hóa sói nhân. Nếu phải đối đầu với một gia tộc hay giết chóc như Larent, nhất định chị ấy sẽ làm nên chuyện, vì nếu tộc Meyer có thể hóa sói nhân, thì tộc Larent hoàn toàn không phải đối thủ của họ”.

“Cậu đang áy náy về chuyện của Roy sao?” – Anders trầm lặng hỏi. Leon khẽ gật đầu, rồi cười cay đắng: “Chà, nếu như tớ có thể mạnh như chị, thì Roy đã chẳng phải lâm vào cảnh nguy kịch này…Nếu như lúc đó, không có công chúa Hailey, thì Tom cũng đã phải lãnh kết cục như thế. Cũng chỉ tại tớ quá vô dụng”.

Anders vỗ vai Leon, rồi bảo: “Dùng sức mạnh của cậu đi”.

“H…Hả?” – Leon ngơ người, không hiểu anh đang nói gì. Anders lại tiếp:

“Tớ ấy à, ngày trước cũng tự trách bản thân rất nhiều. Để dân làng ở quê hương cũ bỏ mạng, để anh Ethan rời đi, để cho Rina bị thương…còn cả vụ suýt tấn công cậu nữa đấy. Nhưng dần dà tớ nhận ra, con người càng không thể trốn chạy khỏi số phận của mình. Cậu đứng lên chiến đấu, thì cậu sẽ thắng. Nhưng nếu cậu không chiến đấu, cái chết sẽ cầm chắc trong tay. Chiến đấu vì đồng đội, bảo vệ đất nước, bảo vệ những người mình yêu thương, là lẽ chính nghĩa mà, nhỉ? Cũng giống như chị cậu, hay những tộc nhân Meyer đang cố gắng gây dựng vậy”.

Leon rưng rưng nước mắt. Anh nghiến răng, đặt tay lên ngực, đanh thép nói: “Chị Tifa, em…em nhất định sẽ mạnh hơn, em sẽ dũng cảm hơn, em sẽ không còn là một đứa trẻ mà bố mẹ và chị vẫn luôn bảo bọc nữa. Hãy…hãy tin em, chị à!!!”

Anders nhìn Leon, mỉm cười nhẹ nhõm. Đúng lúc này, Rina chạy vào:

“Hai cậu đi đâu nãy giờ vậy…Hộc…hộc” – Cô thở không ra hơi. Anders và Leon tiến tới. “Rina à…”

Rina khóc nức nở, nhào tới lay lay vai 2 người: “Roy…Roy đã tỉnh lại rồi! Nhanh lên đi!!”