Linh Hồn Dưới Ánh Trăng

Chương 94: Sự rối bời của Alice




Kết thúc cuộc họp, Kai và Ondo hẹn gặp riêng để bàn thêm về kế hoạch. Lucas không nói gì, chỉ đánh nhẹ vào vai Kai và cậu con trai của mình: “Bảo trọng”.

Ondo nhìn bóng dáng cha rời đi. Anh hỏi: “Cha à, cha đi đâu vậy?”

“Đi giải quyết chút việc thôi. Tập trung vào nhiệm vụ của con đi, Ondo. Hãy nhìn nhóm Anders để đề phòng cho bản thân, con hiểu chứ?”

Ondo đanh mặt, tay nắm chặt thanh kiếm: “Dạ”.



Dinh thự tộc Lowry…

Rina đang xếp lại đồ đạc trong phòng, thì Alice trở về sau cuộc họp ở hội đồng. Cô thông báo hết toàn bộ sự việc hôm nay, bao gồm cả nhiệm vụ sắp tới của chị em họ”.

“Vậy là em phải quay lại Kerma một lần nữa rồi nhỉ” – Rina trầm ngâm suy nghĩ.

“Còn chuyện này nữa, vì tình thế cấp bách, hội đồng đã quyết định để cho Anders lên đường luyện tập ma pháp cùng công tước Sera vào sáng mai”.

Khăn choàng cổ mà Anders tặng rơi khỏi tay Rina. Cô bàng hoàng vì thời gian có phần gấp hơn dự tính.

“M…Mai sao ạ?”

“Chị biết là rất gấp gáp. Nhưng mà Rina, ngày mai chúng ta cũng phải lên đường. Leon sẽ làm nhiệm vụ chung nữa…”

Rina nhìn về phía phòng mình. Cô hạ quyết tâm: “Chị, hôm nay em không ăn tối, thế nhé” – Rồi chạy ù vào phòng. Alice không kịp ngăn em gái lại, cô thở dài. Cô cũng trở về phòng sau một ngày dài mệt mỏi.

Rina vội vàng lôi cuộn len màu xanh lục mình đang đan dở ra, rồi tiếp tục hì hục, năng suất với món quà đó.

“Khỉ thật, nhất định ngày mai mình phải đưa được cho cậu ấy…”

Alice ngả lưng xuống giường. Hôm nay cha cô phải kiểm tra lực lượng biên giới, nên không về nhà. Lại một lần nữa, tòa dinh thự chỉ còn lại chị em cô và một vài người hầu…Không khí buồn tẻ này, chị em cô đã quá quen thuộc.

Alice mở tủ ra, nhìn ngắm bức hình chụp cả gia đình. Lúc ấy mẹ cô, nữ hoàng đệ ngũ Irin còn đang mang thai Rina…

“Nhớ cái ngày đó thật. Mẹ à, bây giờ…Rina đã trở thành một cô gái mạnh mẽ, nhưng con vẫn rất lo lắng cho em ấy…”

Cô đảo mắt sang bên cạnh, rồi dừng lại ở tấm ảnh cô và Ethan đeo quân huy của đội cảnh vệ hoàng gia…Chàng trai có mái tóc đỏ y hệt Elric, nhưng gương mặt thì điềm đạm, hiền hậu hơn rất nhiều. Alice đưa tay vuốt ve tấm ảnh, rồi mỉm cười: “Cậu…đang ở đâu vậy, Ethan?” Cô rầu rĩ đóng tủ quần áo lại, rồi ngồi phịch xuống giường, ôm mặt chán nản. Cô chợt nhớ đến lời Gadfield, cha cô từng nói:

“Nếu một lần nữa, con phải đối đầu với Ethan, thì con có sẵn sàng giết cậu ta không?”

Nói thật, cô cũng không biết nữa…

Xuống tay với một người thân thiết, đâu phải nói là làm được…

Nhưng có điều, ngẫm lại càng thấy khó hiểu. Ngày ấy, hoàng đế đệ tứ sẵn sàng xuống tay với phu nhân mà ông hết mực yêu thương, cũng sẵn sàng phong ấn con trai ruột của mình lại…

Alice tự hỏi, điều gì đã khiến ông ấy có thể đủ can đảm làm điều đó. Nếu là cô, cô sẽ thật sự xuống tay với Ethan sao?



Anders vẫn đang làm nhiệm vụ canh gác ở cổng tây lâu đài…Trải qua nhiệm vụ dài ngày ở Kerma, nhưng anh vẫn không muốn nghỉ ngơi chút nào…

Lúc này, Sera rảo bước về phía anh, đưa cho anh một quả táo, rồi từ tốn bảo: “Làm gì mà đần ra thế nhóc. Nhiệm vụ vắt kiệt sức rồi à?”

Trông gương mặt vui vẻ của Sera, Anders cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Ông đấm mạnh vào vai anh:

“Mai xuất phát rồi, ỉu xìu vậy là ta khỏi đưa đi đấy”.

“Cháu…cháu không có ý đó” – Anh hướng mắt về phía rừng. Bây giờ cũng đang là mùa đông, nhưng mùa đông ở đây, cảm giác ấm áp và dễ chịu hơn Kerma nhiều…

“Ngày mai mọi người sẽ tản ra làm nhiệm vụ nhỉ?” – Anh lặng lẽ hỏi. Sera ngồi bên cạnh anh, rồi nói:

“Phải, tùy theo khả năng nhóc học được gì, thì sẽ đặc cách cho quay về Ovis sớm. Bọn Nora muốn nhắm vào nhóc đây, nên cách này là cách tốt nhất rồi. Đành để bọn trẻ kia tiên phong trước, sẽ rất nguy hiểm nhưng đành thôi”.

Anders biết rõ điều đó. Nghĩ tới cảnh bọn Nora thống trị thế giới này, cũng đủ làm cho anh cảm thấy lao đao rồi. Mọi thứ sẽ chìm trong đau khổ, tuyệt vọng và chết chóc…

“Nếu cháu mạnh lên, thì liệu có thể bảo vệ được mọi người không?”

Sera im lặng nhìn anh. Thú thật, ngay cả ông cũng không biết được…Ông là một pháp sư rất giỏi, nhưng đã không thể bảo vệ được học trò của mình…

Nhưng khóe miệng ông vẫn thốt lên: “Dĩ nhiên rồi, cứ yên tâm đi. Chỉ cần cậu mạnh lên, thì mọi người sẽ được an toàn thôi”.

Anders mỉm cười, ánh mắt vẫn hướng về xa xăm…