Linh Khí Khôi Phục Thời Đại: Kỵ Sĩ Bầu Trời

Chương 30: 30





“Xin chào kỵ sĩ.” Ảnh ảo ba chiều Độc Nhãn nở ra một nụ cười thật là tươi, mặc dù với ngoại hình của hắn thì nụ cười này thật là đáng sợ.
Tuy có bề ngoài vô cùng đáng sợ, Độc Nhãn là một nhà khoa học điên thứ thiệt.

Thân thể cơ bắp, Làn da thô sạm, đầu trọc, ngay cả những vết sẹo thô to nằm khắp trên người hắn đều là kết quả đến từ những thí nghiệm khác người của hắn hết đấy.

(có lẽ là thế)
“Chắc cậu hiện tại đang bất ngờ vì sao ta lại biết cậu lắm đúng không?” Độc Nhãn tiếp tục cười ha hả.
“Thật sự là ta rất hâm mộ cậu.”
“Vì thế ta có một lời đề nghị.”
“Ngày mai, ta muốn gặp cậu.”
“Ta muốn cùng cậu so tài một trận.”
“Hãy đến Đấu Trường Ngầm để gặp ta.”
“Hứa ta sẽ cho cậu những bất ngờ đầy thú vị.”
“Ví dụ như bí ẩn về những biểu tượng mà người thường có thể sử dụng ấy.”
“…”
“Con có thể không đi được không?” Sky lười biếng tắt thư điện tử rồi nói.
Cậu thật sự là không muốn làm mấy việc như thế này.

Chiến đấu với quái vật thì còn được vì đó là mệnh lệnh của tổ chức, chứ mấy cái này thì ai rảnh mà đi?
“Xin chào! Cynthia à? Nghe này, anh có chuyện muốn nói…” Sau một đống hội thoại dài dòng, Hakase cúp máy lại và lắc đầu nói: “Con không thể được rồi.”
Nguyên văn đã bị rút gọn như sau: “Tao đã bị ép phải đi làm rồi mà mày còn dám ngồi không à? Mày biết cha của mày đang rất bực bội không? Lọt hố chung đi con trai!”
“…” Sky ủ rủ thở dài một tiếng.
“Đừng lo, tôi sẽ đi cùng cậu mà.” Eli nghe được lời từ chối của Hakase xong liền vỗ vai an ủi Sky.
Nghe vậy, Sky lại càng thở dài lớn hơn.
Trong con mắt của cậu, nguyên do của đa phần các phiền phức đều là nhờ Eli cả.
Quái vật nhện do cô ấy mà đến.
Ảo Thuật Gia cũng nhờ cô ấy mà ra.
Đi tiếp theo là vụ Glynne.
Vụ quái vật tại thành phố P cũng nhờ miệng thối của cô ta.
Vụ người bốc lửa cũng vì cha muốn tỏ tình cô ấy mà hắn phải tới đánh nhau.
Tính ra đa phần các vụ án có liên quan đến quái vật đều nhờ một tay Eli thì phải.
OMG!
Đúng là một phát hiện lớn!
Càng nghĩ ngợi Sky lại càng đổ nhiều mồ hôi.

Thế là cậu quyết định không suy nghĩ nữa.
Thế là một ngày lại tiếp tục trôi qua.
Sáng hôm sau.
“Vậy là hôm nay chúng ta phải xuống dưới cấm ngầm à?” Eli cầm bản đồ ngó nghiêng ngó dọc rồi nói.
“Tôi chỉ có một cái bản đồ như thế này thôi.” Hakase lắc đầu dùng tay chỉ vào đường vẽ màu đỏ ở trên bản đồ.

“Mấy người bây giờ cứ đi theo đường này là được.


Giờ còn ai có thắc mắc gì không? Tôi cần đến Siêu Thi Lớn làm việc càng sớm càng tốt.” Trong lời nói của hắn không có chút gì gọi là hài lòng.
“Biết rồi, biết rồi.” Eli qua loa rồi mở ra nắp cống rồi nói.

“Sky, biến thân thôi nào.”
“Em vẫn không hiểu vì sao chị lại muốn đi.”
Sky biến thân thành hình thái của gió rồi nói.
Sau đó, cả hai người cùng nhau leo xuống cống ngầm và rời đi.
“Troye, cập nhật tình hình hộ tôi cái.” Hakase nhìn hai người rời đi về sau, Hakase lại lấy ra điện thoại rồi gọi hỏi.
“Ở đây thì chưa có, vẫn chỉ là mấy cuộc đụng độ nhỏ.” Trong giọng nói không chút có gì phấn khởi Troye đáp.

“Bên kia Chu Tước vẫn chưa có tín hiệu gì đây.”
Tại một nơi nào đó tại quận Chu Tước.
Vì được nhành hình chữ Z của dòng sông Thame đi qua, địa hình thành phố Z được phân chia như thế này: ⓩ.

Vì phía đông là quận Thanh Long với đa phần lãnh thổ đều tiếp giáp với quận Chu Tước.

Nên đối thủ của băng Chu Tước không ngoài ai khác chính là băng Thanh Long.
“Các tỉ muội cùng nhau tiến lên.” Dùng phương ngữ phương đông thiếu nữ bắt đầu hô hào.

Cô ấy là Phượng Loan, tiểu đội trưởng đội 1 kiêm người liên lạc giữa băng Chu Tước và Đội Đặc Nhiệm, tức cũng là người cấp dưới còn lại của Hakase.
“Keng!” Tiếng lá chắn va chạm đạn lại tiếp tục.
“Thật không hiểu tại sao bọn họ lại muốn đánh nhau cơ chứ?” Phượng Loan nhìn lại số phần trăm còn lại của lá chắn năng lượng rồi than thở.
“Bộ mấy người hết việc để làm rồi à!” Cô nắm chắc thanh kiếm đang bùng cháy trong tay rồi lao nhanh chém vào người đàn ông ở phía đối diện.
“Hừ!” Người đàn ông nhanh chóng né tránh rồi nhìn lại vết chém đen thui đang bốc khói trên mặt đất rồi nói.

“Đúng là hỏa kiếm của mấy người mạnh thật, nhưng mà thật sự thì linh thú của chúng tôi vẫn nhỉnh hơn một chút.” Thay vì đáp trở lại câu hỏi của Phượng Loan, hắn lại đưa ra một lời nhận xét chung chung.
Hắn nhảy lên trên cao rồi bật lên bộ móng phát sáng trên tay và nói tiếp:
“Để xem công nghệ của bên nào mới là tuyệt nhất!”
Vì có công nghệ lá chắn năng lượng.

Đa phần các vũ khí trong giao tranh của các băng đảng đều là vũ khí cận chiến có lưỡi laser để có thể dễ dàng phá đi lá chắn của đối phương.
Chu Tước là kiếm laser
Huyền Vũ là roi laser, nhờ vào lưỡi roi laser, có phạm vi công kích vô cùng rộng cũng như là khả năng di chuyển uốn lượn linh hoạt.
Bạch Hổ là vuốt laser, sức công phá mạnh nhất, nhưng lại có tầm công kích ngắn nhất.
Thanh Long là thương laser.
Tất nhiên không chỉ vũ khí laser, mỗi băng đều có một sở trường riêng của họ.
Như thanh kiếm laser trong tay Phượng Loan là băng hỏa kiếm.

Một loại kiếm có thể để đốt cháy hoặc làm đóng băng bất cứ thứ gì mà nó chạm vào tùy thuộc vào chế độ mà nó đang ở.
Hay là thuốc kích thích dạng viên con nhộng mà băng Bạch Hổ đang sở hữu.
“Nếu cô không muốn chết thì nhanh đầu hàng đi! Mục tiêu của bọn tôi không phải là bọn cô đâu ha ha!”

Người đàn ông bắt đầu cười to.

Một con kỳ đà to lớn bắt đầu hiện ra và xông đến phía Phượng Loan như một chiếc xe ủi.
“Dựa vào cái gì chứ?”
Phượng Loan nghi vấn né tránh.

Vì thực sự là nãy giờ không có gì gọi là quá chênh lệch cả.

Với lại cô vẫn chưa hiểu lý do tại sao Bạch Hổ và Thanh Longlại hiếu chiến như thế này.
“Dựa vào cái này!”
Người đàn ông lấy ra một đồng xu hình con rồng.
“Đó là…”
“Ực!”
Trong sự ngỡ ngàng ngơ ngác của Phượng Loan và các thiếu nữ thuộc băng Chu Tước.

Người đàn ông đã nuốt đồng xu vào trong miệng.
“Để xem thứ sức mạnh này ghê gớm đến mức nào.”
“Gràooo!”
Người đàn ông bắt đầu gào rống.

Trong phút chốc, răng nanh của hắn bắt đầu kéo dài ra, cơ thể của hắn bắt đầu biến dạng một cách tởm lợm, những chiếc vảy bò sát bắt đầu mọc ra.
Hắn trở một người thằn lằn màu trắng.
“Ta cảm thấy… thật là mạnh mẽ.”
Người thằn lằn vui vẻ lè lưỡi mỉm cười.

Sau đó lao thật nhanh về phía của Phượng Loan.
“Keng!”
Thương và kiếm bắt đầu va chạm lẫn nhau.
“Không thể nào! Thứ sức mạnh này… quá sức vô lí.

Quá bất công!”
Phượng Loan gồng mình đỡ lại trong vô vọng.
“Quá áp đảo nhỉ? Hây da!”
Người thằn lằn lại tiếp tục cười, sau đó dùng móng vuốt đánh bay thiếu nữ ra xa.
“Ầm!”
“Hộc!” Bị đánh đến mức phải phun ra một ngụm máu Phượng Loan ủ rủ dơ hai tay lên.

“Chúng tôi đầu hàng!” Cô nói.
Đùa à? Đó là biểu tượng đấy! Người thường đánh không nổi được đâu.
Với kinh nghiệm làm việc lâu năm trong tổ chức, cô thừa biết thứ này có sức mạnh nghịch thiên đến mức nào mà.

Các thiếu nữ khác đang giao tranh với những người đàn ông thuộc băng Bạch Hổ nghe được giọng của Phượng Loan cũng buồn bực buông kiếm xuống.
“Vậy thì tốt! Các anh em! Chúng ta tiếp tục nào!”
Nói xong, người thằn lằn liền dẫn những người và đám động vật còn lại trong băng rời đi.
“Cảm giác còn sống thật sự là quá tốt!” Phượng Loan ngước nhìn lên bầu trời trong xanh của tháng tư mùa hạ rồi cảm thán.
Quay lại về dưới cống, nơi mà cặp đôi Eli và Sky đang chu du.
“Chị có chắc là chúng ta đi đúng đường chưa vậy?”
Sky vừa bay trong cống ngầm vừa bồng Eli và hỏi.
“Này, để tay cho đúng chỗ vào! Cậu đừng có mà coi thường khả năng đọc bản đồ của chị!”
Cầm bản đồ trong tay Eli chắc chắn nói.
Lại tiếp tục bay thêm một khoảng thời gian, cuối cùng họ cũng dừng lại tại một ngã tư rộng rãi.

Vì tại nơi này tựa hồ có một bóng người đang đợi họ.
“Vậy là cậu đã tới rồi nhỉ kỵ sĩ?”
Bóng người bước ra một cách tràn đầy tự tin.
“…”
Kỵ sĩ đặt Eli xuống rồi im lặng.

Dù sao, cậu chẳng bao giờ có thói quen đáp lại lời của người khác cả.

Ngoại trừ Hakase ra.
“Hừ, cậu khinh tôi vì tôi không phải là tiến sĩ Độc Nhãn phải không?”
Bóng người giận giữ nói.
“…”
Nhân vật chính của chúng ta vẫn tiếp tục giữ im lặng.

Lần này là vì cậu thật sự không biết phải nói gì.
“Vậy tôi sẽ cho cậu thấy bản lĩnh của tôi!”
Bóng người bắt đầu lộ diện.

Đó là một người đàn ông cao lớn trung niên tầm 40 tuổi.

Tóc ông ta xõa dài tới tận lưng.
“Xì!”
Đi cùng ông ta là một con mãng xà dài hơn một chục mét.

Nhìn thôi thì cũng biết ông ta là người của Thanh Long.

Vì chỉ có đám người Thanh Long mới dám bồi dưỡng linh thú.
Phổ cập kiến thức một chút.

Nhờ sự xuất hiện của linh khí, nên không chỉ có các linh năng giả bên con người được tạo ra, mà còn có một số cá thể trong các loài động vật khác nhau cũng nhờ linh khí mà bắt đầu tiến hóa.
Chúng mạnh mẽ hơn xa những đồng loại của mình, cũng đồng thời có được khả năng khôi phục mạnh mẽ nhờ vào việc hấp thu linh khí.
Tất nhiên những sinh vật như thế thì không dễ thuần phục đến như vậy.

Ngoại trừ công nghệ của một thế lực đứng đằng sau băng Thanh Long.
“Để xem giữa ta với cậu, ai mạnh hơn.”
Người đàn ông lấy ra một đồng xu màu xanh lam xen lẫn xanh lá rồi nuốt xuống.

“Ta tên là Dranair, thủ lĩnh băng Thanh Long.


Hôm nay vì khế ước với băng Kỳ Lân, ta sẽ thử sức cậu tại nơi này! Gràooo!”
Nói xong đầu của hắn bắt đầu mọc ra sừng, thân hình của hắn bắt đầu kéo dài ra cuối cùng trở thành một vị giao nhân màu xanh ngọc bích.
“Sao ông lại có làm được chuyện này!”
Eli nghi hoặc nhìn người đàn ông kia.
“Để xem cậu ta có thể sống sót rời khỏi đây rồi nói sau!”
Trong hình dạng giao nhân Dranair gào rú cầm thương cưỡi lên con mãng xà lao rồi vào tấn công kỵ sĩ.
Bị to lớn mãng xà vây quanh kỵ sĩ vừa nghĩ vừa bay lên né đi một thương đến từ kẻ địch rồi triệu hồi ra thanh kiếm đáp lại.
“Keng!”
“Cling!”
“Đinh!”
“Đong!”
Thanh âm của kiếm và thương bắt đầu tạo thành một bản giao hưởng.
Trong chốc lác, người đàn ông tiếp tục ra lệnh cho con mãng xà nâng lên cao, sau đó ngồi trên đầu nó và dùng thương cùng mãng xà đâm thật nhanh về phía kỵ sĩ.
May mắn là kỵ sĩ lại nhanh chóng né đi.
“Cảm giác thật là mệt mỏi.” Kỵ sĩ thầm nghĩ.

Đối mặt với một người có sức mạnh tương đương lại thêm một con mãng xà nhìn to lớn nhưng lại rất linh hoạt quả là một việc khó khăn.
Nãy giờ cậu chỉ mới tạo ra được một vài vết xước quanh người nó thôi đây! Phải biết là đám hung thú lần trước của Glynne cũng không có khả năng phòng ngự đến kinh người như vậy.
“Cậu quả thực là rất mạnh, nhưng xem chiêu thức mới mà ta vừa mới nghĩ ra đây! Xem chiêu! Hơi Thở Của Rồng!”
Cưỡi mãng xà lùi về sau Dranair vứt cây thương xuống dưới đất rồi nói ra tên một cái chiêu thức mang đầy tính chất ảo tưởng sức mạnh.

Ngay sau khi nói xong, hắn liền hít một hơi thật sâu và hà ra một làn khói.
Tất nhiên là chiêu thức này sẽ rất mạnh nếu như kỵ sĩ không có sử dụng sức mạnh của biểu tượng Gió, tiếc là hiện tại thì hắn vẫn đang cắm biểu tượng Gió tại động cơ trước bụng.
Nhìn thấy làn khói sắp đến nơi, kỵ sĩ liền nhanh tay khởi động lại biểu tượng Gió.

Những cơn cuồng phong bắt đầu gào thét xung quanh thanh kiếm của hắn.
“Uống!”
Kỵ sĩ giống như cùng thanh kiếm của mình hòa làm một.

Hắn cùng gió xoáy vốn đang hội tụ xung quanh thanh kiếm dùng với tốc độ cực nhanh đâm xuyên phá làn khói dày đặc kia.
“Ầm!”
Trong cuồng phong kỵ sĩ nhanh chóng đâm thẳng vào Dranair khiến hắn và chiến mãng cùng nhau va vào cột trụ phía sau và tạo thành vết rạn nứt lớn.

Tất nhiên là vì đây là cột trụ dưới cống ngầm nên nó được xây dựng một cách rất vững chắc.

Cho dù vết nứt rất lớn so với con người nhưng với kích thước khổng lồ của cột trụ thì lại chẳng vào đâu cả.
“Cậu thật là mạnh…” Nói xong, Dranair liền ngất đi và trở lại dạng hình người.

Biểu tượng kia cũng liền nhanh chóng từ người hắn bay ra và tan thành mây khói.
“Xìiiiii!”
Bên cạnh hắn mãng xà vì đòn tấn công mãnh liệt kia của kỵ sĩ mà cũng đã mất đi khả năng chiến đấu.
“Sky… cậu không có sao chứ? Ặc! Hôi quá!”
Vốn đang định tiến tới hỏi han Sky Eli liền nhanh chóng rút lui rồi nhìn lại Dranair đang nằm bất tỉnh đằng kia và nghĩ:
“Rốt cuộc mấy tháng rồi hắn không đánh răng vậy?”
“Cô đừng có mà điêu! Ngày nào tôi cũng đánh răng ba lần mỗi ngày nhé!”
Nếu Dranair lúc này có thể tỉnh lại, thì đó sẽ là lời phản bác của hắn..